Thứ Hai, 29 tháng 11, 2010

Eva Maria - Schubert (Michael Lucarrelli)

Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

Moonlight sonata - Beethoven (Michael Lucarrelli)

 

Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

Vẩn vơ


Cả ngày giam mình trong phòng, tắt điện thoại, trốn một cái đám cưới, so-rì một cái đám giỗ. Nơi làm việc ngày chủ nhật thật yên bình, dễ chịu. Nghe cả tiếng chim ríu rít làm tổ trên mấy cục máy lạnh ngoài phòng. Thỉnh thoảng một cơn mưa rào rồi lại nắng. Check mail, trả lời mấy chữ. Tải xuống mấy cái văn bản đọc qua loa. Ngồi yên nhìn trời đất trong veo. Ngậm một ngụm trà đăng đắng, ngòn ngọt. Nghe lòng lâng lâng nhẹ nhàng. Xuống sân đứng xem anh bảo vệ cắt cỏ, mùi cỏ thơm nồng. Nói vài câu bâng quơ. Vờn mấy chú chó một chút rồi thả bộ quanh mấy khu nhà… Chủ nhật, người vắng, tiếng ồn ào, tiếng cãi vã cũng vắng. Thanh bình biết bao.

Chiều, chuẩn bị về nhà, mở máy gọi con đến đón lại gặp điện thoại mấy ông bạn rủ rê. Về đến nhà, chú em hàng xóm mới dọn đến cũng qua mời lai rai ra mắt. Nhưng đành chối từ. Mình muốn một ngày trọn vẹn.
Tối, vợ con rủ đi siêu thị. Mình thì siêu thị siêu thiếc làm gì. Có gì mà mua với bán. Nhưng con cái nài nỉ. Đành đi.
Buổi tối, siêu thị đông nghẹt, thấy muốn ngợp. Mặc kệ vợ con làm gì, mình cứ đi loanh quanh. Nhìn ngó thiên hạ. Chỗ này người vợ trẻ lựa ướm cho chồng chiếc áo giảm giá. Chỗ kia người mẹ săm soi chọn cho đứa con gái nhỏ chiếc váy… Tiếng cười nói xầm xì. Chợt thấy ở cái nơi này người ta chẳng toan tính gì cao xa ngoài việc lựa chọn cho mình một vài món hàng nào đó, tất cả đều ghi giá sẵn. Ưng ý và đủ tiền thì mua, không thì thôi. Không mời chào, không cò kè thêm bớt, không xỏ xiên, cạnh khoé. Tất cả đều giản dị, tự nhiên. Nghĩ lại thấy hay hay, ngồ ngộ. Lại nghĩ nếu như những thứ như hạnh phúc, sức khỏe, niềm vui... cũng được bày bán, giá cả rõ ràng thì sao nhỉ? Biết đâu đấy, vì sự thành đạt, chức tước bây giờ người ta cũng có thể mua được bằng tiền cơ mà! Một trùm buôn lậu ma tuý từng nói: “Cái gì không mua được bằng tiền thì có thể mua được bằng rất nhiều tiền”! Ghê gớm nhỉ!
Lúc này, nếu có ai để ý sẽ thấy mình như kẻ không bình thường giữa một rừng người đang mải mê tìm kiếm, chọn lựa. Một kẻ đi siêu thị nhưng chẳng mua gì. Chỉ đi loanh quanh để nhìn ngắm thiên hạ. Chỉ nhìn ngắm mà thấy lòng mình như dịu lại.
Văng vẳng có ai đó nói sắp đến Giáng sinh rồi. Ừ, Giáng sinh đến và cô em út của mình cũng sắp về. Lại thấy lòng vui hơn chút nữa.

Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Hòn đá

Mỗi khi lòng buồn trời đất như rộng rinh, cái thị xã bé tí mà đi hoài không hết.
Sớm nay, mình đã đi qua bao con đường, qua bao ngã tư, bao góc phố. Đã gặp bao nhiêu con người… có người vẫy tay, có người lên tiếng, có người lặng lẽ. Dọc đường có lúc đèn xanh, có lúc đèn đỏ… cũng chẳng nhớ, bởi đầu óc cứ tù mù.
Mình như đang lùng nhùng trong màn sương dầy đặc không thấy lối ra.
“Quăng đi tất cả, quăng đi tất cả…”. Mình nhẩm câu này cả trăm lần trên đường nhưng đầu óc vẫn u u mê mê, không thoát. Sao hòn đá “tầm phào” lần này đeo đẳng mình dai dẳng đến vậy. Giấc ngủ hồi đêm cũng nặng nề với những mộng mị bậy bạ, không đầu không đuôi, dẫu nhớ lại hết vẫn không thể kết nối và giải thích tại sao như thế…
“Quăng đi tất cả, quăng đi tất cả…”. Ừ, giá nó là một hòn đá hữu hình...


Viết thêm: Chợt thấy có gì thiêu thiếu mấy hôm nay. Đó là sự im hơi lặng tiếng của cái đài phát thanh cột đèn. Thì ra dù là cái mình vốn ghét cay ghét đắng nhưng khi nó mất đi thì mình vẫn cảm thấy trống vắng... Lạ nhỉ? Đó cũng chỉ là một cảm giác, nhưng rồi khoảng trống vắng đó sẽ được thay thế bằng một cái khác như sự yên tĩnh thanh sạch của ban mai chẳng hạn. Tất cả sẽ tuần tự thay nhau như một quy luật tất yếu. Chẳng có gì phải bận tâm.

Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010

Tôi buồn... tôi biết vì sao tôi buồn...