Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Hòn đá

Mỗi khi lòng buồn trời đất như rộng rinh, cái thị xã bé tí mà đi hoài không hết.
Sớm nay, mình đã đi qua bao con đường, qua bao ngã tư, bao góc phố. Đã gặp bao nhiêu con người… có người vẫy tay, có người lên tiếng, có người lặng lẽ. Dọc đường có lúc đèn xanh, có lúc đèn đỏ… cũng chẳng nhớ, bởi đầu óc cứ tù mù.
Mình như đang lùng nhùng trong màn sương dầy đặc không thấy lối ra.
“Quăng đi tất cả, quăng đi tất cả…”. Mình nhẩm câu này cả trăm lần trên đường nhưng đầu óc vẫn u u mê mê, không thoát. Sao hòn đá “tầm phào” lần này đeo đẳng mình dai dẳng đến vậy. Giấc ngủ hồi đêm cũng nặng nề với những mộng mị bậy bạ, không đầu không đuôi, dẫu nhớ lại hết vẫn không thể kết nối và giải thích tại sao như thế…
“Quăng đi tất cả, quăng đi tất cả…”. Ừ, giá nó là một hòn đá hữu hình...


Viết thêm: Chợt thấy có gì thiêu thiếu mấy hôm nay. Đó là sự im hơi lặng tiếng của cái đài phát thanh cột đèn. Thì ra dù là cái mình vốn ghét cay ghét đắng nhưng khi nó mất đi thì mình vẫn cảm thấy trống vắng... Lạ nhỉ? Đó cũng chỉ là một cảm giác, nhưng rồi khoảng trống vắng đó sẽ được thay thế bằng một cái khác như sự yên tĩnh thanh sạch của ban mai chẳng hạn. Tất cả sẽ tuần tự thay nhau như một quy luật tất yếu. Chẳng có gì phải bận tâm.