Tối qua, mở TV ,
tình cờ gặp trận Việt Nam – Philippine, bèn xem. Xem vì một lẽ cả ta và anh này
đang cùng “lợi ích nhóm” về biển Đông và đang cùng “hằm” anh Tàu, chỉ khác là anh
ba Phi “hằm” thì ra mặt chửi, còn ta nuốt hận vào lòng cho tròn đạo “tình hữu
nghị thắm thiết lâu đời” và “16 chữ vàng”.
TTK Ngô Lê Bằng và HLV Phan Thanh Hùng |
Ôi chao, sao mà nền bóng đá ưu việt lại thảm hại đến thế!
Đá bóng mà không dựa vào sức mình chỉ biết chờ thời, chờ kẻ nọ thua người kia,
chờ kẻ kia thả cho mình... Hòa với Myanmar, Tổng thư ký VFF Ngô Lê Bằng xin lỗi người hâm mộ, thua trước Philippine, HLV Phan Thanh Hùng xin nhận trách nhiệm và lại rút ra được nhiều bài học. Bóng đá chờ thời nên chỉ thấy toàn lời xin lỗi và rút ra hết bài học này đến bài học khác... Ấy thế mà để nuôi dưỡng nền bóng đá chờ thời đó, mỗi
năm ngân sách nhà nước và các nhà tài trợ phải mất biết bao nhiêu tiền của. Tiền để đầu
tư sân bãi, tiền để nuôi các siêu sao “ăn chơi”, đua đòi xế hộp, tiền để thuê
các huấn luyện viên cả tây lẫn ta và tiền để nuôi cả bầu đoàn thê tử của đội tuyển và quan chức VFF…
Hát rằng: Hỡi ơi, lương thì ngất trời còn phong độ thì nhất thời nên cả đời ta cứ xìu xìu ển ển... Hát hết nổi vì buồn lại kèm theo buồn nôn nữa!