Thứ Tư, 28 tháng 11, 2012

Nền bóng đá chờ thời

Đã lâu chẳng buồn xem đội tuyển Việt Nam đá nữa, bởi cầu thủ ta đá thì chẳng ăn ai mà “chảnh” và ăn chơi thì siêu hạng, còn anh VTV nhà mình mỗi lần đội tuyển Việt Nam đá thì lại được dịp nổ văng mạng, nghe lùng bùng cả lỗ tai.


 Tối qua, mở TV , tình cờ gặp trận Việt Nam – Philippine, bèn xem. Xem vì một lẽ cả ta và anh này đang cùng “lợi ích nhóm” về biển Đông và đang cùng “hằm” anh Tàu, chỉ khác là anh ba Phi “hằm” thì ra mặt chửi, còn ta nuốt hận vào lòng cho tròn đạo “tình hữu nghị thắm thiết lâu đời” và “16 chữ vàng”.

TTK Ngô Lê Bằng và HLV Phan Thanh Hùng
Kết cục, gần cuối trận Việt Nam ta lại ôm hận vào lòng như năm nào: phơi áo trước anh ba Phi một trái. Bình luận sau trận đấu, các anh VTV bảo rằng vẫn còn hy vọng và chờ đợi vào trận Thái Lan gặp Myanma. Nhưng tối đó, vô phúc, anh Thái lại đè bẹp bác dầu cù là Mạc su bốn trái không gỡ. Bình luận cuối trận đấu các anh VTV lại bảo vẫn chưa hết hy vọng vì có thể Thái Lan gặp ta trận cuối, họ sẽ thả, thả để dưỡng quân vào vòng trong vì họ đâu cần đá nữa!

Ôi chao, sao mà nền bóng đá ưu việt lại thảm hại đến thế! Đá bóng mà không dựa vào sức mình chỉ biết chờ thời, chờ kẻ nọ thua người kia, chờ kẻ kia thả cho mình... Hòa với Myanmar, Tổng thư ký VFF Ngô Lê Bằng xin lỗi người hâm mộ, thua trước Philippine, HLV Phan Thanh Hùng xin nhận trách nhiệm và lại rút ra được nhiều bài học. Bóng đá chờ thời nên chỉ thấy toàn lời xin lỗi và rút ra hết bài học này đến bài học khác...  Ấy thế mà để nuôi dưỡng nền bóng đá chờ thời đó, mỗi năm ngân sách nhà nước và các nhà tài trợ phải mất biết bao nhiêu tiền của. Tiền để đầu tư sân bãi, tiền để nuôi các siêu sao “ăn chơi”, đua đòi xế hộp, tiền để thuê các huấn luyện viên cả tây lẫn ta và tiền để nuôi cả bầu đoàn thê tử của đội tuyển và quan chức VFF…

Hát rằng: Hỡi ơi, lương thì ngất trời còn phong độ thì nhất thời nên cả đời ta cứ xìu xìu ển ển... Hát hết nổi vì buồn lại kèm theo buồn nôn nữa!

Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

Tội nghiệp dân Mỹ!


Nhìn cảnh cử tri Mỹ và cả giới truyền thông thức thâu đêm hồi hộp chờ đợi từng phút, từng phút kết quả cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ mới đây giữa hai ông Obama và Mitt Romney mà thấy thương! Họ mù tịt về kết quả, mãi đến giờ chót mới được biết rồi oà lên nghẹn ngào, sung sướng! Sao đời họ khổ thế, bầu cử tổng thống mà đến giờ chót mới biết được kết quả ai thắng ai thì khổ quá! Dân Mỹ đúng là những kẻ không được làm chủ đất nước mình! Sống như vậy thì sống làm gì cho khổ! Thương thay!







Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

Ngậm tăm


Người Việt ta có thói quen dùng tăm để xỉa răng sau khi ăn, có lẽ vì thói quen từ xa xưa, hơn nữa tăm tre lại sẵn, rẻ và tiện so với dùng chỉ nha khoa, nước xúc miệng hay chải  răng, nhai kẹo…Cách nào cũng được miễn là đạt được mục đích. Tuy nhiên nhiều người Việt ta lại có một thói quen lạ lùng là ngậm tăm trong miệng. Ngậm trong toillet thì kệ anh, trong nhà cũng mặc, nhưng ngậm tăm đi lại ngênh ngang ngoài đường hoặc nơi công sở thì nhìn hết sức kì quái. Thử theo dõi từ một quán ăn ra mà xem, dù toàn những quý ông, quý bà với đầy đủ váy vủng, suit, cà vạt… nhưng người nào trên miệng cũng ngậm một cây tăm và cứ thế mà chạy xe trên đường, về nhà hoặc tới nơi làm việc. Hình như họ ngậm tăm để cho mọi người biết rằng mình vừa được ăn thì phải? Thậm chí có người vừa ngậm tăm vừa nói chuyện với người khác. Nhìn cái tăm chạy qua chạy lại trên đôi môi bóng nhẫy thấy vừa bất lịch sự lại vừa mất vệ sinh quá thể!

Nhớ câu chuyện bố kể khi mình còn nhỏ. Có anh nọ nhà nghèo sặc máu, ngày hai bữa chưa đủ dính răng chứ nói gì đến ăn sáng. Thế nhưng sáng nào anh ta cũng đứng trước ngõ, miệng ngậm sẵn cây tăm tre, hễ thấy ai đi qua anh ta đều lên tiếng: “Gớm, bác đã ăn sáng chưa mà đi làm sớm thế?” rồi cầm cây tăm đánh qua đánh lại "tanh tách, tanh tách" trên hàm răng cải mả, cứ như một điệu nhạc vui sau khi được no nê. Khi thấy hết người qua ngõ, anh ta lại chạy vội vào nhà tu vài ngụm nước vối để xoa diu cái bụng lép kẹp đang sôi lên sùng sục. 

Có lẽ do đói nghèo mà miếng ăn đã trở thành một thứ được phô ra để thể hiện giá trị con người, thế nên mới có chuyện về cái anh chàng nghèo nhưng sĩ diện hảo kia, còn thời nay chả lẽ các nam thanh nữ tú của ta cũng vẫn sĩ diện về miếng ăn đến thế hay sao?

Nói chuyện này với một ông anh, anh ta bảo: "Mày cứ nhìn xem, cứ mười thằng  ngậm tăm thì có đến chín thằng rưỡi là bắc kỳ". Tôi bảo: "Tôi cũng là bắc kỳ mà tôi có ngậm tăm đâu?".  Ông anh lại bảo: "Tại vì mày vào Nam lâu quá rồi, con ạ".