Dã Hạc rừng nhà mình thơm lừng |
Thứ Tư, 29 tháng 4, 2015
Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015
Vết thương chưa lành
Bốn mươi năm đã qua nhưng cứ đến
tháng Tư vẫn là một giọng điệu cũ, không thay đổi. Từ TV, radio đến những chiếc loa mở hết công suất trên cột điện các đầu đường, góc xóm đều chát chúa giọng điệu của những bài ca
chiến thắng cùng những lời ca ngợi cuộc tổng tiến công vũ bão, thần
thánh khiến cho Mỹ phải cút, Ngụy phải nhào. Nhưng có niềm
vui chiến thắng nào giữ mãi được nỗi hân hoan hay tất cả rồi cũng qua mau, chỉ có nỗi đau thương mất mát trong chiến cuộc là mãi mãi
còn lại, không phân biệt kẻ Nam người Bắc, kẻ thắng người thua. Nó đâu chỉ âm ỉ trong trái tim của những người mẹ, người vợ mà còn hiện rõ trên bàn thờ của hàng triệu gia đình, từ Nam chí Bắc.
Bốn mươi năm, trên vùng đất đầy nắng
ấm phương Nam bây giờ người miền Nam ở lẫn với người miền Bắc, họ trở thành láng giềng của nhau nhưng cứ đến những ngày tháng tư này thì mỗi người
lại một tâm trạng khác nhau. Người thì hớn hở vui mừng vì nhờ 30.4 và ăn theo quyết định số 111/CP ngày 14/4/1977 mà họ có
nhà, có đất, có cuộc sống “phồn vinh giả tạo”, cái mà ngày xưa họ chưa
từng dám mơ ước, người thì ngẩn ngơ ngồi nhớ những đứa con phải tha phương cầu
thực hơn nửa vòng trái đất, có người lại lặng lẽ quay mặt dấu đi dòng nước mắt
khóc thương những người thân yêu đã vùi xác nơi một góc rừng già hoang vu nào đó vì bom đạn hay chìm sâu dưới lòng đại dương trong những đêm trốn chạy đầy giông bão bốn
mươi năm về trước.
Bốn mươi năm, một vết thương vẫn
chưa lành bởi lòng hận thù và hẹp hòi, người ta vẫn cố tình khơi lại vết đau cũ
để hả hê sung sướng và phớt lờ những nỗi đau câm lặng của bao người cùng là đồng bào với mình...
Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015
Hậu duệ Bật Mã Ôn
Trong truyện Tây Du ký có một
đoạn viết về Tôn Ngộ Không sau khi đại náo đến Long cung và cõi Diêm phù lần
thứ nhất liền bị Ngọc hoàng bắt tội và lôi về thiên đình giam lỏng và giao cho
chức Bật Mã Ôn. Lúc đầu Tôn Hành Giả cũng lên mặt vênh váo, hoạnh họe kẻ này
người nọ, hơn nữa thiên đình lại sẵn đồ ăn thức uống cao lương mỹ vị, tiên nữ
thì hằng hà sa số, nên cứ tưởng mình oai phong lẫm lẫm!
Nhân một hôm vui đùa cùng đám
thuộc hạ, Ngộ Không bèn hỏi:
- Các ngươi cho ta biết xem chức Bật Mã
Ôn này to đến đâu trên thiên đình?
Bọn tay chân thành thật tâu:
- Bẩm Đại
Thánh, thực ra chức của Đại thánh chỉ là thằng giữ ngựa thôi a!
Đại Thánh nghe thế bèn lổi trân
lôi đình, chửi vung xich chó “ Cha chả, giữ ngựa à! Mẹ kiếp tưởng gì cao sang
chứ giữ ngựa thì lão Tôn đây đếch thèm”, chửi chưa hả giận còn vung thiết bảng
đập phá tan hoang mấy cái chuồng ngựa rồi đằng vân một mạch về Hoa Quả Sơn
tháng ngày vui chơi cùng đám khỉ con.
Mới thế mà đã thoắt mấy ngàn năm,
Tôn Ngộ không tưởng rằng cái chức Bật Mã ôn kia sẽ bị xóa số vì chẳng có thằng
ngu nào đoái hoài. Ấy thế mà mới đây Ngộ Không lại tình cờ gặp phải một thằng
hậu duệ cả ngàn đời của mình. Thằng này cũng lên thiên đình, cũng được Ngọc
Hoàng cũng tiệc tùng chiêu đãi linh đình, lại còn bắn pháo bông nghênh đón ra
chiều trọng thị lắm. Thằng này thấy thế tưởng bở càng vênh váo tợn: “Mình phải
có gì thì người ta mới thế chứ!”. Thấy vẻ mặt vừa ngây vừa ngố của thằng hậu duệ
ngàn đời trên TV, Ngộ không vừa thương, vừa giận bèn đi tìm gặp nó và bảo:
- Này con
ơi, đừng vênh váo nữa, Ngọc hoàng là thằng đểu vô song, toàn tập. Hắn dùng đủ
chiêu tâng bốc, cứ để cho mày tha hồ “selfie” nhưng rồi nó làm nhục mày ngay
đấy con ạ, trong mắt hắn mày chỉ là thằng Bật Mã Ôn như ông mấy ngàn năm trước
thôi. Danh giá cái mả mẹ gì thằng giữ ngựa hả con! Về, về ngay đi!
Tên hậu duệ ngàn đời này vốn ngu
lâu nêu đâu chịu hiểu, vẫn chống chế:
- Nhưng
mình phải như thế nào người ta mới đối đãi long trọng thế chứ ông?
Ngộ Không điên tiết:
- Như thế
nào cái mả mẹ mày, ngu thì ngu vừa vừa, lú thí lú có lúc. Vừa ngu vừa lú thường
trực như mày thì bốc cứt mà ăn con ạ. Nói rôi quay lưng gọi taxi ra phi trường
mua vé máy bay (giận quá không vận khí đằng vân nổi) về lại động Thủy Liêm ở
Hoa Quả Sơn với họ hàng nhà khỉ ăn hoa quả sạch không phun thuốc trừ sâu.
Thế nhưng tên hậu sinh này vốn
khả ố nên chẳng vì thế mà lăn tăn, hắn vẫn cứ nhơn nhơn vênh váo, bởi hắn nghĩ
thà làm chân Bật Mã Ôn mà no cơm ấm cật còn hơn là không có gì… quí hơn độc lập
tự do.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)