Bốn mươi năm đã qua nhưng cứ đến
tháng Tư vẫn là một giọng điệu cũ, không thay đổi. Từ TV, radio đến những chiếc loa mở hết công suất trên cột điện các đầu đường, góc xóm đều chát chúa giọng điệu của những bài ca
chiến thắng cùng những lời ca ngợi cuộc tổng tiến công vũ bão, thần
thánh khiến cho Mỹ phải cút, Ngụy phải nhào. Nhưng có niềm
vui chiến thắng nào giữ mãi được nỗi hân hoan hay tất cả rồi cũng qua mau, chỉ có nỗi đau thương mất mát trong chiến cuộc là mãi mãi
còn lại, không phân biệt kẻ Nam người Bắc, kẻ thắng người thua. Nó đâu chỉ âm ỉ trong trái tim của những người mẹ, người vợ mà còn hiện rõ trên bàn thờ của hàng triệu gia đình, từ Nam chí Bắc.
Bốn mươi năm, trên vùng đất đầy nắng
ấm phương Nam bây giờ người miền Nam ở lẫn với người miền Bắc, họ trở thành láng giềng của nhau nhưng cứ đến những ngày tháng tư này thì mỗi người
lại một tâm trạng khác nhau. Người thì hớn hở vui mừng vì nhờ 30.4 và ăn theo quyết định số 111/CP ngày 14/4/1977 mà họ có
nhà, có đất, có cuộc sống “phồn vinh giả tạo”, cái mà ngày xưa họ chưa
từng dám mơ ước, người thì ngẩn ngơ ngồi nhớ những đứa con phải tha phương cầu
thực hơn nửa vòng trái đất, có người lại lặng lẽ quay mặt dấu đi dòng nước mắt
khóc thương những người thân yêu đã vùi xác nơi một góc rừng già hoang vu nào đó vì bom đạn hay chìm sâu dưới lòng đại dương trong những đêm trốn chạy đầy giông bão bốn
mươi năm về trước.
Bốn mươi năm, một vết thương vẫn
chưa lành bởi lòng hận thù và hẹp hòi, người ta vẫn cố tình khơi lại vết đau cũ
để hả hê sung sướng và phớt lờ những nỗi đau câm lặng của bao người cùng là đồng bào với mình...