Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

Chờ hỏi Ngọc Hoàng!

            Trên đường giang hồ hành hiệp, Bụt (ông này có từ thời chị em Tấm Cám) bỗng thấy một cháu bé ngồi khóc trước hiên nhà, Bụt bèn rẽ vào hỏi: “Cháu bé, tại sao cháu khóc?”. Nghe hỏi, cháu bé ngẩng lên, quẹt nước mắt trả lời: “Ông ơi, cha mẹ cháu mất rồi, thế là từ nay chẳng còn ai yêu thương vỗ về cháu nữa!”. Thương cháu bé, Bụt ngồi xuống vỗ về an ủi một lúc rồi tiếp tục lên đường. Vừa đi Bụt vừa ngẫm nghĩ và thấy rằng mất đi cha mẹ là mất đi suối nguồn yêu thương cuộc đời, nỗi đau này lớn quá, phải tìm cách nào đó để giúp cháu bé mới được!

Một lúc sau, Bụt lại gặp một cô gái ngồi bên vệ đường úp mặt vào tay và nức nở khóc. Bụt lại dừng chân hỏi: “Cô gái kia, vì sao cô khóc?”. Cô gái sụt sịt trả lời: “Chồng  cháu bỏ cháu đi theo người khác rồi ông ơi, làm sao cháu sống nổi!”. Bụt lại ngồi xuống vừa vỗ về an ủi vừa ngẫm nghĩ: “Mất chồng, không chỉ là mất người chia sẻ, mà đau xót hơn là kẻ thề non hẹn biển với mình nay đã bội ước. Nỗi đau này cũng không phải là nhỏ, ta phải tìm cách giúp kẻo cô ta tuyệt vọng rồi nghĩ quẩn thì khổ!”.

Đi một đỗi nữa, Bụt ngạc nhiên khi thấy mấy cụ già trên dưới bảy mươi ngồi buồn bã bên vệ đường, dưới gốc đa đầu làng, tuy không khóc nhưng vẻ mặt và tinh thần ra chiều đau đớn và thê thiết lắm. Bụt bèn dừng lại hỏi: “Từ sáng đến giờ ta đã gặp bao nhiêu cảnh khổ, trẻ thì mất cha, mất mẹ; vợ thì mất chồng... lòng ta đã đau xót lắm rồi, nay lại gặp các ông. Này, vì cớ gì mà các ông buồn bã như thế?”. Một ông cụ trong nhóm bèn đứng lên bảo: “Người ta đau đớn vì mất đi tình yêu thương còn chúng tôi đau đớn vì không thổ lộ được  tình yêu thương thiết tha sâu nặng trong lòng. Thử hỏi có nỗi đau nào hơn khi yêu mà phải kềm chế, phải lén lút, và tình yêu đó lại bị vùi dập, đày đọa, bóp méo hả ông?”.

Nghe thế Bụt bèn ngửa mặt cười ha hả và phán rằng: “Ta không ngờ các ông đã ở cái tuổi xưa nay hiếm, lại gần đất xa trời rồi mà vẫn còn yêu đương lãng mạn đến thế ? Chẳng lẽ các ông không sợ con cháu mình chê cười ư?”. Bụt vừa dứt lời thì đã thấy một chiếc xe ô tô tải trờ tới, thắng kịt, và một nhóm người đằng đằng sát khí trên xe ùa xuống xốc nách lôi xềnh xệch các cụ già lên xe . Thấy sự việc lạ lùng Bụt bèn hỏi: “Tại sao các ngươi lại đối xử với những con người đáng tội này như thế?”. Một tên mắt đeo kính đen, tay cầm ma-trắc khinh khỉnh trả lời: “Lão vừa mù vừa điếc sao mà không biết? Bọn già lẩm cẩm này dạo này nghe ai xúi giục mà cứ bày đặt biểu tình tự phát. Thế là phạm luật, hiểu chưa?”. Bụt ngạc nhiên lẩm bẩm: “Biểu tình tự phát … biểu tình tự phát … là cái quái gì nhỉ?”. Câu hỏi của Bụt rơi vào một quầng bụi và khói khét lẹt của chiếc xe kia để lại. Bụt lại lẩm bẩm: “Cái này chắc phải hỏi Ngọc hoàng mới xong”.