Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

Tắt một nụ cười

Chiều đi làm về thấy cả xóm xôn xao bàn tán có người hàng xóm mất tích. Người ta bảo ông K dậy đi thể dục từ 4 giờ sáng và cho đến giờ vẫn chưa về. Chuyện khiến người ta bàn tán đủ kiểu, có người bảo hay là ông theo bồ nhí, có người thì rành rẽ hơn bảo rằng mấy hôm nay ông ấy buồn vì bệnh hoạn gì đó sợ ổng nghĩ quẩn rồi lang thang đâu đó... Bà vợ thì khóc lóc đi báo công an, rồi lại sốt ruột quá nên đi xem thầy bói. Thầy phán về đi 7 giờ tối ổng về. Mà thật khoảng gần 7 giờ người ta vớt được xác ông ở bờ sông. Công an mổ tử thi xét nghiệm thì bảo ông bị đột quỵ và ngã nhào xuống nước.

Tội nghiệp ông bạn K hàng xóm, tuy không thân nhưng chung một phố nên cũng thường gặp, mỗi lần gặp bao giờ cũng chào nhau một tiếng. Gần chục năm trước,  vợ chồng anh từ Suối Nghệ lên đây thuê nhà, ngày ngày gói bánh giò cho chị vợ đem bán dạo nuôi con ăn học, mấy đứa con lớn có gia đình lần lượt ra riêng, dạo này chỉ còn vợ chồng anh và đứa con út ngô nghê bệnh hoạn. Nghèo khổ nhưng ông bạn hàng xóm của tôi sống rất vô tư và lạc quan, cứ mỗi chiều sau khi cơm nước xong người ta lại thấy anh ôm cây đàn ghi ta cà mèn ra nghêu ngao trước cửa. Buổi sáng anh dậy thật sớm để nấu bánh rồi tập thể dục luôn, người ta đi bộ còn anh thì chạy huỳnh huỵch có vẻ sung sức lắm, gặp ai trên đường anh cũng nhe răng cười một cái thật hiền, thật dễ thương…

Nụ cười ấy bây giờ đã tắt.

Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2012

Cắt béng đi là xong!

Cuối cùng mình phải buộc lòng mà gửi cái meo cho anh bạn nhà thơ dở hơi của mình để nói rằng xin đừng làm phiền tôi nữa. Có lẽ hắn ta tiếp nhận với thái độ nghiến răng ken két và chửi thề vung vít “mẹ... mẹ...” nhưng cố nén lại để ngay sau đó phản hồi bằng lời lẽ giận dỗi "không bao giờ, không bao giờ...". Kệ, nhưng tôi không thể chịu đựng nổi cái kiểu ăn theo nói leo và cái chứng giả vờ vĩ cuồng của anh bạn mình nữa. Chẳng hiểu anh ta là ai mà cứ tự cho mình là đã trả lời hết cuộc phỏng vấn này phỏng vấn nọ, hết trả lời thư độc giả trong nước đến ngoài nước. Mà trăm phần trăm là do anh ta tưởng tượng thế thôi, chứ ngữ ấy thì ngay cả loại độc giả “đi ngoài ra nước” (chứ không phải đi ra nước ngoài nhé) cũng chẳng có!


Khổ quá, dạo này có lẽ vì thấy thơ vè hoài mà chẳng ai đoái hoài, nên buồn tình lão bèn biến mình thành một nhà “dân chủ” đưa tin về các cuộc biểu tình yêu nước ở trong nước, ngoài nước (mà anh ta cho rằng tất cả đều là bè bạn và có liên hệ với mình), rồi vỗ ngực tuyên bố mình là người không theo phe nào, rồi vung vít về lòng yêu nước, về tình cảm với nhân dân, thề trung thành với nhân dân, rồi cũng đòi hỏi dân chủ dân chiếc... Đến chết cười! Bố khỉ, lão này mà dây vào phe nào thì phe đó chắc chắn đi tong ngay tắp lự.

Thôi anh bạn mình cũng không đáng để nói nhiều, suy cho cùng thì chẳng ai để ý đến những kẻ gàn dở, nhưng cuộc sống có khi cần họ cho đỡ buồn. Biết vậy, nhưng nhiều lúc thấy phiền và spam quá, cắt béng đi là xong!