Tội
nghiệp ông bạn K hàng xóm, tuy không thân nhưng chung một phố nên cũng thường gặp,
mỗi lần gặp bao giờ cũng chào nhau một tiếng. Gần chục năm trước, vợ chồng anh từ Suối Nghệ lên đây thuê nhà,
ngày ngày gói bánh giò cho chị vợ đem bán dạo nuôi con ăn học, mấy đứa con lớn
có gia đình lần lượt ra riêng, dạo này chỉ còn vợ chồng anh và đứa con út ngô
nghê bệnh hoạn. Nghèo khổ nhưng ông bạn hàng xóm của tôi sống rất vô tư và lạc
quan, cứ mỗi chiều sau khi cơm nước xong người ta lại thấy anh ôm cây đàn ghi
ta cà mèn ra nghêu ngao trước cửa. Buổi sáng anh dậy thật sớm để nấu bánh rồi tập
thể dục luôn, người ta đi bộ còn anh thì chạy huỳnh huỵch có vẻ sung sức lắm, gặp
ai trên đường anh cũng nhe răng cười một cái thật hiền, thật dễ thương…
Nụ
cười ấy bây giờ đã tắt.