Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2012

Cắt béng đi là xong!

Cuối cùng mình phải buộc lòng mà gửi cái meo cho anh bạn nhà thơ dở hơi của mình để nói rằng xin đừng làm phiền tôi nữa. Có lẽ hắn ta tiếp nhận với thái độ nghiến răng ken két và chửi thề vung vít “mẹ... mẹ...” nhưng cố nén lại để ngay sau đó phản hồi bằng lời lẽ giận dỗi "không bao giờ, không bao giờ...". Kệ, nhưng tôi không thể chịu đựng nổi cái kiểu ăn theo nói leo và cái chứng giả vờ vĩ cuồng của anh bạn mình nữa. Chẳng hiểu anh ta là ai mà cứ tự cho mình là đã trả lời hết cuộc phỏng vấn này phỏng vấn nọ, hết trả lời thư độc giả trong nước đến ngoài nước. Mà trăm phần trăm là do anh ta tưởng tượng thế thôi, chứ ngữ ấy thì ngay cả loại độc giả “đi ngoài ra nước” (chứ không phải đi ra nước ngoài nhé) cũng chẳng có!


Khổ quá, dạo này có lẽ vì thấy thơ vè hoài mà chẳng ai đoái hoài, nên buồn tình lão bèn biến mình thành một nhà “dân chủ” đưa tin về các cuộc biểu tình yêu nước ở trong nước, ngoài nước (mà anh ta cho rằng tất cả đều là bè bạn và có liên hệ với mình), rồi vỗ ngực tuyên bố mình là người không theo phe nào, rồi vung vít về lòng yêu nước, về tình cảm với nhân dân, thề trung thành với nhân dân, rồi cũng đòi hỏi dân chủ dân chiếc... Đến chết cười! Bố khỉ, lão này mà dây vào phe nào thì phe đó chắc chắn đi tong ngay tắp lự.

Thôi anh bạn mình cũng không đáng để nói nhiều, suy cho cùng thì chẳng ai để ý đến những kẻ gàn dở, nhưng cuộc sống có khi cần họ cho đỡ buồn. Biết vậy, nhưng nhiều lúc thấy phiền và spam quá, cắt béng đi là xong!