Chẳng hiểu bài báo có ba que xỏ lá không khi khen ông có
tật hay đi chân đất ở phòng làm việc và ngay cả khi họp với Tổng bí thư Nguyễn Phú
Trọng, với Bộ Khoa học công nghệ và các trí thức, xem như đó là một thói quen đầy chất
bình dân của một vị quan thượng thư. Theo tôi chỉ mỗi chi tiết này đã cho thấy tác phong
thiếu nghiêm túc và chuyên nghiệp của một Bộ trưởng, thử hỏi nếu các thầy cô giáo dưới quyền ông đi dép lẹp
xẹp đến trường rồi đi chân không trong lớp cho mát thì ông bộ trưởng sẽ phản ứng
như thế nào, hay lúc đó ông lại đùng đùng phát động ngay phong trào "Nói không với đi chân đất"?
Bài báo còn tán dương thêm rằng GS Phạm Vũ Luận là "một trong số rất ít Bộ trưởng gọi học sinh bằng
một từ rất đời thường là “các cháu”. Ơ hay, không gọi "các cháu" thì gọi bằng gì, chả lẽ gọi "chúng mày"? Khen thế có ác không cơ chứ?
Nhưng cái thành tích chói lọi nhất của bài báo này là nói "ông thích đi chân đất và ra những quyết định làm thay đổi giáo dục". Chẳng hiểu
từ lúc lên bộ trưởng đến nay ông Luận đã làm được cái gì gọi là thay đổi
giáo dục? Hay sự thay đổi đó là việc sau vụ Đồi Ngô, ông cho phép thí sinh mang camera vào phòng
thi, rồi việc ông cho rằng bài thi môn lịch sử có quá nhiều điểm 0 cũng là chuyện bình thường thôi?
Thiết nghĩ đã không có thì thôi, còn cố nặn ra để tán
dương nhau có khi lại bằng giết nhau không biết chừng!
Khổ thân cho ông Luận nhà tôi, nhưng liệu ông có
thấy khổ hay nghe khen cũng lại thấy sương sướng? Cứ tưởng ngày xưa chỉ có mỗi ông Tố Hữu bắt ông Phạm Tuân "đi dép lốp mà lên tàu vũ trụ", nào ngờ bây giờ lại có một ông bộ trưởng khoái đi chân đất để làm cách mạng giáo dục. Ôi chu choa, kinh!