Thứ Sáu, 2 tháng 6, 2017

Những chuyện tầm phào

Chuyện 1: Gần đây báo chí và mạng xã hội ồn ào việc ông chủ tịch thành phố Sài Gòn đề xuất văn phòng nên mua cho mỗi vị Phó chủ tịch một cái đồng hồ để giờ nào việc đó, tránh làm việc theo giờ giấc dây thun. Ngay một anh ngốc nghếch hay một đứa trẻ con cũng biết đó là cách nói bóng gió để nhắc nhở cách làm việc khoa học, tôn trọng giờ giấc chứ chẳng ai nghĩ là thành phố sẽ phải chi ra một khoản tiền để mua đồng hồ cho các quan chức theo nghĩa đen cả. Ấy thế mà nhiều bộ óc cả nghĩ lại cho rằng ông Chủ tịch đề xuất mua đồng hồ thật, rồi từ đó mà suy luận rằng đồng hồ cho lãnh đạo chắc phải là đồng hồ xịn, đắt tiền, rằng là chi tiêu lãng phí tiền thuế của dân… Vậy là từ một cách nói bóng gió họ đẩy lên thành một giải pháp “làm nghèo đất nước”, “lạ lùng”, “quái đản”, “ngỡ ngàng”… 

Chuyện 2: Chuyện ông Thủ tướng Phúc tặng ông TT Trump cái đèn dầu trong chuyến thăm Mỹ vừa qua cũng tạo thành “cơn bão mạng” bàn tán đủ kiểu về nguồn gốc và ý nghĩa của món quà… Người thì bảo chiếc đèn này không phải của Hoa Kỳ mà có xuất xứ từ Ba Lan, có người lại bảo nó được làm từ mấy nghệ nhân Hàng Thiếc (Hà Nội), rồi lại có ý kiến cho rằng đó là đèn được bán ra từ hiệu Hoa Ky (Hàng Trống, Hà Nội)... Còn ý nghĩa món quà thì ôi thôi đủ kiểu… Thôi thì, dù xuất xứ ở đâu đi nữa nhưng cả trăm năm nay chiếc đèn đó, ở Việt Nam cũng đã chết tên “đèn Huê Kỳ” (cũng như cứ xe gắn máy thì gọi là xe Honda vậy, bất kể là Suzuki, Yamaha hay Kawasaki) thế nên cứ trong ý tứ mà suy thì xét cho cùng món quà ấy vẫn mang những thành ý tốt đẹp cho cả hai bên: người tặng lẫn người nhận, khác hẳn trò xỏ lá trẻ con của món quà mà người ta tặng ông nghị sĩ John Mc Cains năm nào.

Chỉ thế thôi, chuyện có gì mà ầm ĩ, mà “âm mưu”, mà “diễn biến” đến thế?