Thứ Hai, 4 tháng 5, 2009

Nhậu vai quần chúng

Bạn bè mình nhiều đứa thành đạt, cũng có chút vai vế ông nọ bà kia trong xã hội, chỉ có mình và mấy đứa nữa là nhân viên quèn loong toong. Có lẽ vì thương nhau thời đi học đầy gian khó mà mấy thằng thành đạt lại hay rủ rê mấy thằng thất thểu bọn mình nhậu nhẹt bù khú rồi nhớ chuyện ngày xưa. Những lần đó, bọn thành đạt bao giờ cũng giành quyền trả tiền. Khi thì thằng T giám đốc, khi thằng X phó chủ tịch, lúc là thằng M chủ tịch..., bọn mình chỉ việc có mặt đúng giờ, ăn uống nhiệt tình, tán gẫu thật vui, hò hét cật lực là được, miễn bàn chuyện chính trị chính em gì sất, sau đó nhà ai nấy về, việc ai nấy làm, một hai tháng sau lại gặp.

Nhậu vô tư như thế bọn mình gọi là nhậu vai quần chúng, ví như bên cạnh Kim Siêu Quần trong vai Bao Chửng, Lưu Gia Linh trong vai Võ Tắc Thiên thì còn biết bao kẻ đóng vai quân hầu, quân sĩ, rồi vai quần chúng nhân dân vô danh tiểu tốt chỉ làm mỗi nhiệm vụ đi qua đi lại rồi lăn đùng giả chết chẳng hạn ... Xét cho cùng bất kỳ nơi nào hễ có thủ lĩnh thì phải có quần chúng, không quần chúng thì thủ lĩnh, chứ lãnh tụ cũng chẳng ra quái gì. Mác chẳng từng nói quần chúng là người làm nên lịch sử là gì. Chính quần chúng làm tôn lên vai trò địa vị của thủ lĩnh. Quần chúng làm cho mọi sự việc trở nên qui mô, “hoành tráng” và vĩ đại hơn.

Nhậu mãi như thế, đôi khi nghĩ cũng cảm thấy ái ngại, chả gì bọn mình cũng là người tử tế dù quèn cũng đường đường chính chính có việc làm, có lương tháng, cũng vợ con, nhà cửa hẳn hoi mà cứ đóng vai quần chúng mãi thì mất thể diện quá. Thế làmấy thằng quần chúng quyết định làm cách mạng (dù chỉ một lần thôi). Dành dụm vài tháng, dấu vợ con được một tí và chủ động một cách ngênh ngang mời đám thành đạt đi nhậu một bữa. Thật sung sướng, thật hả hê khi được ở thế chủ động, đóng vai thủ lĩnh, bọn mình ăn nói chững chạc hơn, đi đứng bề thế hơn. Các em tiếp viên nhìn bọn mình lần này cũng khác, kiêng nể một phép. Tiệc gần tàn, bọn mình lớn giọng tính tiền, bọn thành đạt hoảng hồn, đực mặt, trố mắt nhìn (bọn nó tưởng bọn mình trúng gió hay say quá hoá dở hơi gì đó!). Em tiếp viên ưỡn ẹo mang tờ bill lên, bọn mình liếc qua, liếc lại rồi … lé luôn. Bố khỉ! Sao lại lắm thế nhỉ? May sao, thằng bạn thành đạt bên cạnh đã giật vội cái bill trong tay mình và hô lớn “Để đó … tiếp tục … dzô …”. Thế là... cuộc cách mạng bất thành. Và bọn mình lại tiếp tục nhậu trong vai quần chúng.

Thế mới biết làm cách mạng không hề đơn giản chút nào! Thôi thì con sãi ở chùa …