Nhưng lão Phỉnh còn lâu mới chết,
lão vẫn khoẻ như vâm, vẫn chuyên quyền và gia trưởng. Lão khoẻ bởi vì ngày nào
lão cũng ngậm sâm Cao ly và tẩm bổ đủ thứ sơn hào hải vị, lại còn chăm tập thể
dục thể thao nữa chứ! Sáng nào người ta cũng thấy lão xách cái vợt cầu lông ra
sân cùng với các mụ sồn sồn áo quần trắng lốp, mỏ đỏ, mắt xanh, tóc phi-dê quăn
tít, thích ăn phở hơn ăn cơm. Đã thế tháng một đôi lần lão lại cùng các chiến
hữu giàu tiền bạc, có địa vị đến cao lâu để ăn chơi cùng các đào nương thâu đêm
suốt sáng.
Khoẻ và phỡn nên lão ra sức củng
cố cái địa vị thái thượng hoàng của mình. Lão bắt con cái ngày nào cũng phải
họp đại gia đình vào buổi chiều tối để báo cáo những việc đã làm được trong ngày
rồi kiểm điểm, rút kinh nghiệm, rồi nghe lão huấn thị về cách đối nhân xử thế,
cách tính toán làm ăn ... cứ như là trong trại lính. Lũ con cháu ngán cái
trò này đến tận cổ nhưng chẳng đứa nào dám hó hé, trái lệnh. Thế nhưng chúng
cũng có cách để trả đũa lão. Chúng hè nhau báo cáo láo, kiểm điểm ma, rút kinh
nghiệm hão. Lão tuy còn khoẻ nhưng đã già lại nghễnh ngãng, hơn nữa tính lại
thích được nịnh nọt, bợ đỡ nên nghe những lời xiển dương ấy thì ra chiều thú vị
lắm. Và thế là lão càng dương dương tự đắc và ra sức khoe mẽ với làng trên xóm
dưới về cái tài tề gia, trị an của mình; về cái đại gia đình danh giá, nề nếp,
tôn ti trật tự. Thử hỏi cả cái làng này và cả làng bên có nhà nào gia
phong qui củ như nhà lão?
Đang yên đang lành thì đùng một
cái, chị con dâu trưởng của lão xin xây một bàn thờ thiên trước nhà để thuận
tiện cho việc cúng tế trời đất vào những dịp lễ tết. Chỉ thế thôi mà lão đùng
đùng nổi giận, đập bàn đập ghế, đỏ mặt tía tai:”Nhà này của ai? Ai là chủ? Tao
đã chết chưa mà chúng bay cứt lộn lên đầu? Không, nhất quyết là không! Đứa nào
trái lệnh thì cút khỏi nhà tao, chứ không một tấc đất nào được tuỳ tiện, nhà
này chỉ một bàn thờ, không có cái thứ hai …” Vợ lão, rồi đám con cháu phân bua, giải bày thế nào lão cũng không nghe. Khóc lóc, van lạy lão cũng mặc. Lão còn
đòi gọi cả công an khu vực, dân phòng đến để trấn áp lũ con cháu manh nha mầm
mống phản loạn (!) Lão làm dữ nên mọi việc lại yên ắng, đâu lại vào đấy, nhưng
lũ con cháu thì oán hận lắm lắm. Chúng bắt đầu sao nhãng học hành, bỏ bê việc
làm ăn và lao vào cờ bạc rượu chè trác táng. Hết tiền thì chúng lén lấy các của
gia bảo bán đi. Cứ thế nhà lão suy sụp dần mà lão không biết, bởi tất cả đồ đạc
của cải trong nhà vẫn y nguyên đó, không mảy may suy suyển. Lão đâu biết rằng tất
cả những thứ lão còn thấy sờ sờ ra đó chỉ là hàng giả, hàng nhái mà đám con
cháu thuê người chế tác để lừa cái cặp mắt vốn đã kèm nhèm của lão.
Lại đùng một cái còn kinh thiên động địa hơn, khi người ta phát hiện lão Phỉnh đạo mạo, chỉn chu, quyền uy tột đỉnh kia lại
có vợ bé vào cái tuổi gần đất xa trời. Hơn thế nữa, lão còn lén cắt một phần
đất hương hoả của ông bà tổ tiên để cho gái. Tin dữ lan ra, các con lão Phỉnh
tức tối, lồng lộn. Chúng hộc tốc điều tra ngọn ngành. Quả đúng như thế. Thì ra
bao nhiêu năm nay lão đã thậm thụt đi lại với con mụ Huê cùng xóm nổi tiếng là lưu
manh, đê tiện và đĩ thoã. Cái con mẹ mà người ta thấy lão Phỉnh nhiều khi cũng ra
mặt khinh bỉ và căm ghét. Ấy thế mà, ấy thế mà … Có ai ngờ lão lại đổ đốn ra
như thế! Sự việc vỡ lở, lũ con lão Phỉnh đến nhà con mụ Huê toan làm dữ. Nhưng
cái thứ gái đĩ già mồm đó đã rất đĩnh đạc đưa ra chứng cứ ăn nằm sờ sờ giữa lão
với mụ, lại còn trưng cả thư từ hẹn thề mùi mẫn của lão, rồi cả mớ giấy tờ hiến
đất cho nó một cách rất ứ đúng luật pháp nữa chứ! Lũ con lão Phỉnh hậm hực đau đớn, nhục nhã đành quay về. Chúng nghĩ bụng để xem phen này lão ăn nói thế nào với
con cháu? Làm sao lão còn dám cao đạo nhìn mặt hàng xóm láng giềng?
Nhưng về đến nhà chúng mới hay
lão Phỉnh đã treo cổ chết tự bao giờ!
Lão chết vì xấu hổ, uất ức hay vì
ân hận? Chẳng ai mà biết được! Chỉ có điều lão chết thì xong thân lão, vì lão
cũng đã già và cả đời ăn sung mặc sướng, kẻ hầu người hạ. Chỉ có đám con
cháu lão là khổ, bởi chút gia sản còn sót lại là cái từ đường ấy cũng chỉ còn là
một mớ gỗ ván mục ruỗng chẳng đáng giá là bao.