Thứ Hai, 27 tháng 12, 2010

Nữ "dành" ca

Có lẽ vì sân khấu quá hoành tráng và tưng bừng nên Mỹ Linh không làm chủ được mình, hoặc vì Mỹ Linh muốn khẳng định tài năng và phong cách diva vượt trội của mình trước đông đảo khán giả, hay cô muốn dằn mặt lũ đàn em chân ướt chân ráo vào nghề như Uyên Linh và Mai Hương diva tóc ngắn này đã trở thành một nữ “dành” ca hết sức kỳ quặc trong đêm đăng quang của Việt nam Idol.

Chỉ mỗi điều này cũng cho thấy cô ấy chưa thể sánh với Hồng Nhung.

Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

Đáng tự hào hay nên xấu hổ?

Mourinho, HLV trưởng CLB Real Malrid.
Mấy hôm nay, nhiều tờ báo có vẻ hỉ hả, ít nhất là qua cách đặt tựa đề bài báo, khi đăng lời càu nhàu bực bội của HLV Mourinho về trận đấu giữa Real Maldrid và Sevilla vào rạng sáng 20/12/2010 vừa qua do trọng tài Carlos Clos Gomez điều khiển. Nguyên văn lời nói của HLV này đăng trên tờ báo nọ như sau: “Cách điều khiển một trận đấu khiến nó nát vụn như vậy. Tôi mà là cổ động viên, tôi không bỏ ra một xu để mua vé vào xem một trận cầu như vậy. Tôi thà ở nhà mở kênh Eurosport xem một trận đấu của bóng đá Việt Nam còn hơn”. Có người nghĩ rằng lời nói của lão HLV nóng nảy và lắm tật này là thể hiện sự quan tâm, thiện cảm, thậm chí có vẻ đánh giá cao nền bóng đá Việt Nam (!) Ví dụ như tờ Thanh niên ngày 21/12 ghi tựa bài báo bằng hàng chữ đậm và còn đặt trong ngoặc kép: “Xem bóng đá Việt Nam còn hay hơn”!
Than ôi, là người Việt có lẽ ai cũng biết đây là dạng nói lẫy, và đối tượng có được nhắc đến trong những câu lẫy kiểu này cũng chẳng vẻ vang gì.
Đại khái như: Bóng đá mà như thế thì thà về xem trẻ con đá còn hơn. Như vậy hàm ngôn của câu kia là gì, có lẽ ai cũng đã rõ. Thế nên cần hiểu rằng việc lão Mourinho có nhắc đến bóng đá Việt Nam kiểu này thì không những không đáng tự hào mà còn phải thấy xấu hổ nữa mới đúng, chứ ai lại đi sử dụng phép thắng lợi tinh thần của AQ để mà tự sướng như thế!

Thứ Hai, 20 tháng 12, 2010

ATM = Ai Thiếu Mày?

Từ khi có quy định các cơ quan xí nghiệp trả lương công nhân viên chức qua thẻ ATM cũng lắm chuyện vui buồn.

Vui vì từ chỗ hàng tháng dắt díu nhau đến gặp bà thủ quỹ xin ký tên nhận tiền lương, đếm tới đếm lui, rồi lại rụt rè xin đổi mấy đồng tiền rách thì nay lại đi gặp cái máy. Cái máy tuy lạnh lùng nhưng lúc nào cũng có mặt tại chỗ và luôn trả những đồng tiền phẳng phiu, sạch sẽ, còn bà thủ quỹ hay quạu cọ thì lúc có lúc không, chờ đợi lãnh được mấy đồng lương rách đôi khi cũng phát mệt.

Cái hay nhất là các đấng mày râu nhà ta nhờ có cái thẻ mà thỉnh thoảng ém vợ dăm ba đồng để cuối tuần tụ tập lai rai với nhau mà không sợ vợ biết và rình mò lột sạch. Dĩ nhiên đối với những bậc chính nhân quân tử nếu vì "kính thê như mẫu" mà nộp cả thẻ lẫn password thì không nói, còn những anh còn chút “lương tri” hẳn là thấy tiện lợi hơn chút chút. Hơn nữa xài cái anh ATM cũng đỡ sợ bị kẻ gian móc túi lại còn ra dáng văn minh đô thị lắm chớ. Tui nhớ có lần đi rút tiền, gặp mấy chị ở quê ra cứ ngó lom lom rồi suýt xoa ra chiều thán phục lắm.

Nhưng thiệt tình mà nói không phải lúc nào thằng ATM này cũng làm người ta dễ chịu đâu. Bực nhất là khi buồn tình chi đó nó lại nuốt luôn cái thẻ, thế là lại phải mất thời gian đi trình đi báo. Hoặc quê độ hơn là khi tài khoản mình chỉ còn vài ba trăm lẻ mà nó lại toàn tiền chẵn mệnh giá năm trăm thì coi như chịu thua. Còn cái đáng ghét nhất là tuần nào cũng có một vài ngày nó khó ở, mà khó ở thì nó lại thông báo: "Máy ATM tạm thời ngừng phục vụ. Chân thành xin lỗi quý khách". Thử hỏi: anh làm nhiệm vụ giữ tiền cho người ta, mà khi người ta cần thì anh lại xin lỗi không trả, thì còn ra thể thống gì nữa. Cái đó có khác gì chiếm dụng vốn người khác, mà đã chiếm dụng vốn là phạm luật rồi. Thế nên có người mới gọi đùa ATM là Ai Thiếu Mày, nghĩa là anh giữ tiền của người ta nhưng khi người ta cần thì anh không trả mà còn hỏi ngang ngược hỏi lại: Ai thiếu mày (mà đòi). He he!

Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2010

Nghe Uyên Linh hát cảm động quá!

Một giọng hát dạt dào cảm xúc và đầy chất ngẫu
hứng nghệ sĩ. Nếu Uyên Linh không là người cuối
cùng trụ lại của VN Idol 2010 thì... thật đáng buồn!
Viết thêm: Vào lúc 23g00 ngày 25/12/2010, Trần Nguyễn Uyên Linh đã là người hát bài ca chiến thắng Cám ơn tình yêu  trở thành Thần tượng âm nhạc Việt Nam 2010.

Thứ Sáu, 17 tháng 12, 2010

Mẫu giáo cũng ôn thi!

Sáng nay đến cơ quan thấy cô kế toán đang ngồi với đứa con trai nhỏ ở bàn làm việc. Tôi hỏi: “Sao hôm nay không đi học mà lại theo mẹ? Ốm à?”. Cô kế toán với giọng xứ Nghệ ỏn ẻn: “Hôm nay cháu được nghỉ để ôn thi bác ạ!”. Tôi nghe tai lùng bùng bèn hỏi lại: “Cái gì? Ai thi?”. Vẫn giọng ỏn ẻn xứ Nghệ: “Chiều qua đón cháu, em thấy nhà trường ghi thông báo: Ngày mai các cháu được nghỉ một ngày để ôn thi học kỳ.”
Trời ơi, mẫu giáo mà cũng thi học kỳ và còn ôn thi nữa chứ! Chuyện thật mà cứ như đùa! Kiểu này thì học sinh Việt Nam ta sẽ đứng nhất thế giới về học hành thi cử là cái chắc!
Không biết nên cười hay nên khóc!

Thứ Bảy, 4 tháng 12, 2010

Ôi Tân Sơn Nhất!

Lâu lắm, để đón cô em út, mình mới có dịp trở lại sân bay TSN. Cảnh cũ. Người vẫn cũ. Mang tiếng là sân bay quốc tế mà nhếch nhác, thiếu chuyên nghiệp ngay cả những khâu đầu tiên, đơn giản nhất.
Nhìn đội ngũ phục vụ (chỉ là công việc gọi taxi cho khách) gồm hai bà cô xồn xồn, luộm thuộm trong tà áo dài màu rêu, quần xanh lá lụa , tay cầm bộ đàm õng ẹo qua lại như người mẫu ngoài tiền sảnh đã thấy xốn con mắt bên trái, ngứa con mắt bên phải(mà sao cứ phải là áo dài nhỉ, chả lẽ không áo dài thì không thành gái Việt?) lại thêm mấy anh phục vụ, chuyên xếp những chiếc xe đẩy hàng vào đúng vị trí, cũng thuộc loại xồn xồn ngồi chống cằm, vạ vật hút thuốc lá và ngáp vặt (mà ngáp chẳng cần phải che miệng nữa) trông chẳng giống ai. Rồi một đôi nam nữ ngồi xổm kéo lê xô nước vừa lau cửa kính vừa tán gẫu với nhau và cười như nắc nẻ. Một chị mặc vest đen, áo trắng bên trong, cổ đeo thẻ, tay cũng cầm bộ đàm đi qua đi lại, nhìn nhìn ngó ngó, với bộ mặt hầm hầm, chắc là quản lý đây, nhưng có nhất thiết phải làm mặt căng thẳng thế không? Chợt thấy hình như TSN không có nhân viên trẻ, toàn là sồn sồn trở lên? Chỉ thấy mỗi một anh trẻ nhưng dáng người hình dấu hỏi (lưng còng xuống, mặt ngếch lên trông rất buồn cười. Có lẽ do học nhiều quá chăng?). Thật khác xa hình ảnh những cô gái trẻ, đẹp cùng nụ cười luôn trên môi ở sân bay Bangkok.
Chưa đến 19 giờ mà không khí sân bay đã lắng xuống như sắp sửa đi ngủ. Đã thế, đang vào giải bóng đá Đông Nam Á (AFF cup do Suzuki tài trợ) mà chả thấy có cái TV nào để xem trận bóng đá đầu tiên giữa Việt Nam và kình địch Myanmar đang diễn ra sôi nổi qua những lời bình luận có cánh được phát ra từ cái radio trên chiếc taxi đang đậu trước sảnh.
Ôi sân bay quốc tế TSN, bao giờ mới mở mặt với người!