Thứ Bảy, 4 tháng 12, 2010

Ôi Tân Sơn Nhất!

Lâu lắm, để đón cô em út, mình mới có dịp trở lại sân bay TSN. Cảnh cũ. Người vẫn cũ. Mang tiếng là sân bay quốc tế mà nhếch nhác, thiếu chuyên nghiệp ngay cả những khâu đầu tiên, đơn giản nhất.
Nhìn đội ngũ phục vụ (chỉ là công việc gọi taxi cho khách) gồm hai bà cô xồn xồn, luộm thuộm trong tà áo dài màu rêu, quần xanh lá lụa , tay cầm bộ đàm õng ẹo qua lại như người mẫu ngoài tiền sảnh đã thấy xốn con mắt bên trái, ngứa con mắt bên phải(mà sao cứ phải là áo dài nhỉ, chả lẽ không áo dài thì không thành gái Việt?) lại thêm mấy anh phục vụ, chuyên xếp những chiếc xe đẩy hàng vào đúng vị trí, cũng thuộc loại xồn xồn ngồi chống cằm, vạ vật hút thuốc lá và ngáp vặt (mà ngáp chẳng cần phải che miệng nữa) trông chẳng giống ai. Rồi một đôi nam nữ ngồi xổm kéo lê xô nước vừa lau cửa kính vừa tán gẫu với nhau và cười như nắc nẻ. Một chị mặc vest đen, áo trắng bên trong, cổ đeo thẻ, tay cũng cầm bộ đàm đi qua đi lại, nhìn nhìn ngó ngó, với bộ mặt hầm hầm, chắc là quản lý đây, nhưng có nhất thiết phải làm mặt căng thẳng thế không? Chợt thấy hình như TSN không có nhân viên trẻ, toàn là sồn sồn trở lên? Chỉ thấy mỗi một anh trẻ nhưng dáng người hình dấu hỏi (lưng còng xuống, mặt ngếch lên trông rất buồn cười. Có lẽ do học nhiều quá chăng?). Thật khác xa hình ảnh những cô gái trẻ, đẹp cùng nụ cười luôn trên môi ở sân bay Bangkok.
Chưa đến 19 giờ mà không khí sân bay đã lắng xuống như sắp sửa đi ngủ. Đã thế, đang vào giải bóng đá Đông Nam Á (AFF cup do Suzuki tài trợ) mà chả thấy có cái TV nào để xem trận bóng đá đầu tiên giữa Việt Nam và kình địch Myanmar đang diễn ra sôi nổi qua những lời bình luận có cánh được phát ra từ cái radio trên chiếc taxi đang đậu trước sảnh.
Ôi sân bay quốc tế TSN, bao giờ mới mở mặt với người!