Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

Đường xa nghĩ nỗi...

Mình có ông bạn cùng tuổi (chỉ là tuổi giấy tờ thôi chứ tuổi thật thì lớn hơn, vì ngày xưa để trốn quân dịch nên anh em ta thường phải khai bớt tuổi), chỉ còn hai năm nữa về hưu, thế mà đùng một cái làm đơn xin nghỉ dạy về giải quyết chuyện gia đình! Hỏi thì bảo việc ở quê bức bách quá nên đành phải vậy. Mình bảo sao không xin nghỉ không lương một thời gian mà thu xếp việc nhà? Anh bạn buồn buồn lắc đầu bảo: “Thôi, đã nghỉ là nghỉ hẳn, vì nghỉ không lương thì cũng chẳng biết đến bao giờ mà còn làm khó cho anh em”.

Nói vậy thôi chứ chuyện anh bạn thì ai cũng có thể lờ mờ hiểu ra. Ba mươi sáu năm đứng lớp cũng vào loại lão làng, lại mấy năm đi tăng cường vùng sâu, chỉ còn vài năm nữa về hưu, tưởng đã yên lành, thế mà mới đây lại bị điều đi nơi khác. Tiếng là điều động luân chuyển nhưng thực ra là muốn “thay máu” đội ngũ, vì nghe đâu nơi anh dạy mấy năm nay bị đánh giá là bết bát. Nhưng thói thường xưa nay hễ thua trận thì chém tướng chứ ai lại chém quân. Còn đây tướng vẫn sống phây phây, quân thì bị dập vùi tan tác. Có phải do thân cô thế cô mà anh bạn mình và nhiều người nữa đành phải làm phận chốt? Chỉ tội là con chốt này già yếu quá, nhỡ có qua được bên kia sông chắc cũng chẳng còn hơi sức nào mà hóa kiếp, cứ nhìn cái dáng vốn đã nhỏ bé, nay lại càng nghiêng xuống, liêu xiêu giữa sân trường đầy nắng gió mà cảm thấy bùi ngùi.

Mấy bữa nay, nghe anh bạn xin nghỉ tự dưng mình có cảm giác mệt mỏi rã rời. Cái mệt mỏi của một người thấy kẻ đồng hành với mình đã về đến nhà và từ nay trên những dặm đường còn lại chỉ còn lại một mình anh trơ trọi...

Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh!