Vào cổng
trường lái, nơi đổi Giấy phép lái xe (GPLX) hai bánh, gửi xe: 2.000 đồng.
Bước vào quầy đầu
tiên mua tờ đơn, photo GPLX cũ và Chứng minh nhân dân (CMND): 3.000 đồng.
Trong đơn
ghi rõ phải dán hình, nhưng hình đâu mà dán, vì trước đó nghe bảo sẽ chụp ảnh tại
chỗ. Hỏi chú em cao ráo đẹp chai ở quầy bán đơn, chú dzui dzẻ phán: “Chú dzô đứng đây, 3 phút có ngay!”.
Tui ngoan ngoãn đứng dựa lưng vào tường (không phải dựa cột nha!), trước tấm phông xanh, sau cái máy ảnh
đã được gắn sẵn trên tripod. Chú em chẳng nói chẳng rằng, chỉa ống kính ngay mặt, tui giật mình quơ tay cào đại lên cái đầu bờm xờm, cũng hổng biết dung nhan mình lúc đó ra sao. Click, “Chú cho xin 15.000”... Ba
phút sau chú em thảy qua ô cửa nhỏ cho tui một tấm hình, suýt nữa tui không nhận ra
mình. Xấu thấy ớn! (Bên ngoài cũng xấu nhưng chưa đến nỗi thấy ớn).
Tui ra dãy
bàn ngồi điền thông tin vào tờ đơn. Rờ túi, quên cha cây viết. Ở nhà đã nhớ, lúc
đi lại quên, đúng là đồ già lú (Chết mẹ, phạm húy!). Nhìn ra quầy mua đơn lúc
nãy, thấy có giá để viết, nhưng viết thì mịt mù vắng bóng, hỏi chú em lúc nãy, phán: “Chú ra căn-tin hỏi dùm nheng!”. Ra căn-tin hỏi mấy chị đang ngồi
tám ở chiếc bàn tròn, một chị bảo: “5000 đồng/cây nheng chú!”. Móc túi, nhận
cây viết, nghĩ bụng, dịch vụ khép kín, thiệt chu đáo hết sức!
Điền xong
thông tin, dán tấm ảnh xấu thấy ớn vào đơn thì tiếng chú em lại vang lên: “Điền
xong đơn bà con đến phòng số 2 nộp nheng!”.
Đi qua một
khoảng sân, đến phòng số 2, thấy hai em gái ngồi chễm chệ, một em nhận đơn, một
em bán bảo hiểm xe gắn máy, cả hai vừa ghi ghi chép chép, vừa nói về một “con
nhỏ” thứ ba “nhiều chiện” nào đó. Tui nộp đơn, em gái đưa cho tờ đăng ký chuyển
phát GPLX qua bưu điện và bảo về ghế ngồi ghi. Ghi xong nộp lại và chờ gọi tên.
Đến phiên mình, tui đến bên bàn và em gái nhỏ nhẹ bảo: "Chú cho xin 35.000".
Tui ngoan ngoãn móc bóp, nhận lại một tờ hóa đơn chuyển phát màu xanh và một
túi plastic để đựng GPLX. Lại nghĩ bụng, thiệt chu đáo hết sức!
Lúc này em gái ngồi
bàn kế bên quay sang hỏi tui: “Xe chú có bảo hiểm chưa?”. Tui nhanh nhẩu nói
xạo: “Chú mới mua tháng trước mà cháo". Em gái nhìn tui bằng ánh mắt dò xét nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Sau đó tui
được yêu cầu qua phòng số 1, nộp hồ sơ và ngồi chờ. Nghe gọi tên, tui bước đến bên
bàn, một em gái tô môi đỏ chét đưa tui tờ hồ sơ và lại nhỏ nhẹ: “Chú cho xin 135.000”. Tui giựt
mình suýt làm rớt cái bóp lép kẹp, còn sau lưng tui nghe tiếng mấy cha hoảng hốt: “Chờiiiii,
sao mắc dữ dzậy cà?”. Lúc nãy tui cũng suýt la làng nhưng sợ cô em chê mình yếu mà ra gió, đành nuốt xuống họng. Đắng nghét!
Sau khi nộp
đủ tiền, nhận tờ biên lai, tui lại cầm hồ sơ vào phòng trong, nơi này có nhiều người
đang chờ. Cuối phòng có một cậu em nhận hồ sơ và nhập dữ liệu vào máy tính và một em gái nữa ngồi kế bên chụp hình. Giữa phòng lại có một tấm phông xanh, một máy ảnh
cũng gắn sẵn trên tripod và nối với máy tính cho cô em ngồi ở bàn sử dụng không
phải đứng lên ngồi xuống cho hao hơi tổn sức. Nghe gọi tên, tui ngồi vào ghế, cũng
không biết dung nhan mình bây giờ ra sao? Ống kính lại chỉa vào bản mặt tui và click! Xong, nhận lại CMND và tờ phiếu thông tin, kiểm tra lại thông tin của mình trên phiếu, nếu đúng thì ký
tên xác nhận và bỏ vào chiếc giỏ nhựa trên bàn. Kết thúc quy trình! Exit! Dìa nhà chờ!
Tui nhẩm tính sơ sơ tổng thiệt
hại hết gần hai trăm ngàn đồng cho việc đổi một GPLX hai bánh từ vật liệu giấy sang nhựa PET, thiệt là ruột đau như cắt. Bước
ra ngoài đã nghe tiếng ồn ào bán tán: “Chờiiiiii, đổi bằng lái gì mà mắc thấy sợ, lần trước đổi CMND sang Căn cước cũng chỉ có năm chục?”. Tui quay lại sau thấy hai cha la làng hồi nãy cũng vừa ra, đang chụm đầu to nhỏ đầy âm mưu, như tính bắc thang lên hỏi ông trời dzậy, nhưng mặt
thì nhăn nhó như vừa bị thiến! Thấy mà thương!P/S: Nhưng đau hơn khi ngay ngày hôm sau tui nghe tin Bộ Giao thông vận tải chính thức hủy bỏ quy định bắt buộc phải đổi bằng lái xe từ giấy sang nhựa PET. Thiệt là ứa gan! Thôi kệ, dân chơi sợ chi mưa rơi!