Cả nhà vừa tắm dưới biển lên, chuẩn
bị lấy xe ra về thì nghe tiếng xì xào sau lưng:
- Chời ơi, biết bỏ rác ở đâu bi giờ?
Quay lại thấy một nhóm trai gái
năm bẩy cháu, khoảng mười chín đôi mươi cũng vừa từ dưới biển lên, vai khoác
ba-lô, tay xách những bao rác đựng vỏ chai nước ngọt, nước khoáng, vỏ cua ghẹ,
giấy lau tay… Có lẽ muốn giữ biển sạch, trước khi ra về, các cháu đã thu dọn rác
của mình thải ra và giờ đang đi tìm chỗ bỏ. Tôi chỉ cho các cháu bô rác bên kia
đường. Các cháu ríu rít: “Tụi con cảm ơn chú nheng!”, giọng Nam bộ nghe thiệt nhẹ
và dễ thương!
Giá ở đâu cũng có nhiều
người như các cháu thì cuộc đời này sẽ sạch biết bao!