Tối, đi bộ ngang qua nhà thờ, dừng chân nghe thử giọng cha xứ ấm áp rao giảng cho các con chiên đang ngồi vòng trong vòng ngoài ngôi nhà thờ chánh tòa mới xây.
Nhưng, thật lạ khi nghe vị cha đạo giảng câu chuyện về một đoàn người hành hương đi qua vực thẳm.Trong đoàn người ấy vẫn còn một số người phân vân chưa dám bước qua cây thánh giá mong manh của vị thánh đã bắc để qua bên kia sự an toàn. Họ phân vân, lưỡng lự vì còn những gánh nặng về gia đình.
Thấy thế, vị thánh dẫn đầu đoàn hành hương bèn nói: “Những ai yêu cha mẹ hơn ta thì không thể làm môn đệ của ta được”.
Tôi là người ngoại đạo nên không biết câu chuyện ấy, lời phán ấy trích từ Cựu ước hay Tân ước, và dù lời phán ấy mang tính ẩn dụ cao siêu về đức tin đến đâu đi nữa, tôi vẫn cho rằng nội dung hiển ngôn của lời phán ấy không phải là điều đúng đắn.
Vì theo tôi, và có lẽ rất nhiều người khác, đều dễ dàng nhận ra rằng: “Tình yêu vốn không dung nạp hay kết hợp được với sự ích kỷ. Bởi tình yêu chính là sự vị tha”.
Phải chăng có một sự nhầm lẫn nào đó?
Phải chăng có một sự nhầm lẫn nào đó?
Chưa bao giờ tôi mong rằng mình là một kẻ hồ đồ như tối hôm nay.
Vì điều đó sẽ làm tôi dễ chịu hơn để có một đêm yên giấc. A-men!
Vì điều đó sẽ làm tôi dễ chịu hơn để có một đêm yên giấc. A-men!