Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

Tinh thần Chí Phèo


Từ đầu tháng Chạp trời đã bắt đầu se lạnh, có hôm trời miền Nam mà xuống đến hăm mốt, hăm hai độ, sáng đi bộ mãi mà vẫn chưa thấy mồ hôi; trưa đi làm về đã thấy dưới hiên nhà ai lác đác những chiếc áo len xanh đỏ phơi trong nắng hanh vàng. Nghe ti-vi báo thời tiết miền Bắc có nơi xuống một, hai độ C, rét đến trâu bò cũng lăn ra chết, nghe mà ớn, không biết cái cảm giác lạnh buốt đó kinh khủng như thế nào, chỉ nhớ ngày xưa mợ mình bảo mùa này mà nằm trong ổ rơm, nhai ngô rang thì không gì thú bằng(?)

Chẳng nói cao xa gì về biến đổi khí hậu toàn cầu, chỉ thấy mưa bão, nóng lạnh thất thường, tháng Chạp rồi mà thỉnh thoảng vẫn còn mưa cũng đủ hiểu thiên nhiên đã thay đổi thế nào. Xem ti-vi, ngay cả Pakistan, một đất nước nghèo đói nhất thế giới cũng đã bắt đầu tìm kiếm và ứng dụng những giải pháp tiết kiệm năng lượng trong sản xuất, dù chỉ là sản xuất gạch thô sơ ven sông. Ở Việt Nam nhiều người nước ngoài bỏ cả ngày chủ nhật lang thang trên bờ biển để nhặt rác... Nhưng người Việt mình dường như vẫn bình chân như vại, người ta vẫn vô tư bỏ rác khắp mọi nơi, trừ nhà mình; vẫn hồn nhiên xả các loại chất thải xuống sông suối, vì nơi đó không phải đất của mình và ngày ngày, từng đoàn người vẫn hùng hổ kéo nhau đi phá rừng, vì rừng đâu của riêng ai...

Mỗi ngày trong dòng người lũ lượt trên đường, người ta dễ dàng nhận thấy hầu hết mọi người đều đeo khẩu trang để không phải hít thở bầu không khí đầy bụi bẩn, mọi người đều nhận thức được sự ô nhiễm trầm trọng của môi trường và cần thiết phải bảo vệ bản thân mình. Song không mấy người ý thức rằng mình cần phải hành động để góp phần giảm thiểu sự ô nhiễm đó, bởi họ vẫn nghĩ điều đó là trách nhiệm của mọi người, trừ họ.

Ngày xưa ở làng Vũ Đại, Chí Phèo cứ uống rượu vào là chửi. Hắn chửi trời, có hề gì, trời có của riêng nhà nào?. Chửi đời, cũng chả sao vì đời là tất cả nhưng chẳng là ai. Tức mình hắn chửi cả cái làng Vũ Đại. Cả làng đều bực nhưng chẳng ai lên tiếng, bởi người ta cũng nghĩ rằng: "Chắc nó trừ mình ra".

Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011

Vĩnh biệt Kim đồng chí


Thế là hôm nay bác Kim chính thức về ngủ với giun dế. Trời Bình Nhưỡng ảm đạm thê lương trong tuyết trắng, hàng chục ngàn người Bắc Hàn đứng trong tuyết lạnh mà khóc thương “bác Kim ôi đã thôi rồi...”. Nhìn những gương mặt hốc hác tiều tụy của những người dân Bắc Hàn mà thương xót cho tình yêu lãnh tụ của họ. Họ hốc hác tiều tụy không phải vì đói (đói sao được khi Bắc Hàn là một đất nước giàu có và hùng mạnh nhất thế giới), mà vì quá đau đớn tiếc thương cho chủ tịch kính yêu của mình, nhìn họ đấm ngực, giơ tay lên trời, mặt mũi dúm dó than khóc bằng một một tình yêu vô độ mà mủi lòng, mà cám cảnh. Nhiều người vừa khóc vừa nhảy tưng tưng, không phải làm thế cho đỡ lạnh đâu nhé, đó chính là kiểu khóc được ra đời từ thời "chủ tich vĩnh hằng" Kim Nhật Thành cỡi ngựa về với ông bà ông vải. Tình cảm của họ lại càng đáng trân trọng hơn khi người ta thấy dù khóc thương thảm thiết mũi dãi lòng thòng nhưng họ vẫn xếp hàng ngay ngắn, và mỗi khi máy quay hướng ống kính đến thì họ lại càng cố rú lên thảm thiết hơn, điều này cho thấy họ luôn biết làm chủ cảm xúc của mình, đồng thời cũng biết phân tán sức lực hợp lý cho cuộc "trường chinh than khóc tập thể" kéo dài đến 13 ngày đêm được thành công tốt đẹp.


Mấy hôm nay, không biết trên thế giới này có bao nhiêu tỷ người đeo tang bác Kim, nói mấy tỷ chứ trăm tỷ cũng không lấy gì làm lạ bởi bác Kim là lãnh tụ vô song, một thiên tài chính trị quân sự, văn hóa nghệ thuật, cinéma, bi-da ẩm thực… đủ thứ hằm bà lằng, ngay cả thiên nhiên vô tình là thế mà còn động lòng, rồi cả mấy con chim hoang dại cũng phải cũng chảy dớt dãi vì tiếc thương. Rõ ràng sự ra đi của Kim đã để lại biết bao đau đớn tủi nhục cho muôn loài, không hiểu rồi đây người dân Bắc Hàn sẽ phải sống ra sao khi không có bác, cả những con chim kia sau khi chảy hết dớt khóc thương biết bay về phương nao? Ô hô! May thay! Còn có con trai bác là Kim Jung Un, một chàng trai có gương mặt bầu hậu (nói gọn của bẩu bĩnh phúc hậu), cầm tinh con lợn, lại có chân mạng đế vương đã trở thành "người thừa kế vĩ đại" của vương triều nhà Kim, một người tài năng vào loại khủng, ba tuổi biết bắn súng… nước, bảy tuổi biết lái xe ô tô… nhựa, chín tuổi biết viết bài vè ca tụng ông nội mình, một thiên tài quân sự tầm cỡ vũ trụ (tầm cỡ thế giới không là cái đinh gì!). Thế là nhân dân Bắc Hàn tuy đau thương những vẫn còn "vớt vát" được chút đỉnh, chắc chắn "người thừa kế vĩ đại" chưa tới ba mươi tuổi này sẽ làm cho cuộc sống của nhân dân Bắc Hàn gấp năm gấp mười hôm nay. Từ điểm xuất phát là cái siêu thị của chủ tịch Kim tặng bà con trước khi về với dế, cái siêu thị có bán cá tươi. Trời ơi, thử hỏi trên thế giới này làm quái gì có cái siêu thị nào bán cá tươi cho dân, bọn "tư sản giãy chết" mà nghe chuyện này chắc sẽ khóc lên sằng sặc mà ngất lịm. Rồi, xin lỗi, cũng chẳng có cái đám ma chó nào mà người đi đưa lại được phát sữa nóng… Đám ma mà còn như thế, chả trách người dân Bắc Hàn cứ thích có thật nhiều đám ma hoành tráng hơn thế nữa để được uống sữa...


Tôi đồ rằng cái đám của bác Kim hôm nay rồi sẽ đi vào lịch sử như một lễ hội văn hóa của toàn nhân loại. Cả ngàn năm sau nữa trong những lúc trà dư tửu hậu chắc chắn người đời vẫn còn truyền tụng qua cửa miệng những câu đại loại: “Úi giời ơi, cái đám ma mới hoành tráng làm sao! Úi giời ơi, cái đám ma mới vui vẻ làm sao…”.

Thôi tiễn bác vài dòng, mong bác cùng dòng họ nhà bác mau chóng rủ nhau yên nghỉ đặng chúng sanh được thái bình thạnh trị. Bái biệt!


Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2011

Merry X'mas


Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011

Xinhua hay là xin hùa... theo?

Tiênphong.vn vừa thể hiện sự "nhanh nhẩu" khi cho đăng bài viết ca ngợi tân thủ lĩnh của Bắc Hàn với tựa đề: “Đại tướng Kim Jong-un: ba tuổi bắn súng, tám tuổi lái xe”.

Bài báo tâng bốc: “Khi mới ba tuổi, đại tướng Kim Jong-un đã biết bắn súng. Năm chín tuổi, đại tướng Kim đã có thể bắn trúng mục tiêu di động. Cũng từ năm ba tuổi, đại tướng Kim đã học lái xe. Năm chưa tròn tám tuổi, đại tướng Kim lái chiếc xe tải chở hàng cỡ lớn, vượt qua đoạn đường khúc khuỷu với vận tốc bình quân 120 km/h và tới đích an toàn. Khi mới sáu tuổi, Kim Jong-Un đã cưỡi ngựa thành thục và đua ngựa thắng những vận động viên chuyên nghiệp. Có thể nói không môn nào Kim Jong-un không giỏi. Đại tướng Kim cũng rất giỏi bóng rổ, những kỹ năng của ông khi còn là cậu bé 10 tuổi khiến nhiều VĐV bóng rổ chuyên nghiệp phải ngả mũ kính phục". Rồi có cả một nhà nhân tướng học mà cóc biết của nước nào khi gặp mặt đại tướng khi còn oắt con phải thốt lên: “Đời tôi chưa gặp ai như thế này. Từ đầu tới chân toát lên phong thái của bậc đại tướng. Người này rồi sẽ là thống soái của cả một quốc gia”.

Đọc tin này, anh bạn tui đập bàn la lớn: “Đường đường một tờ báo Đoàn mà lại đi đăng những tin vớ vẩn về một thằng oắt con biết lái xe bắn súng từ lúc vừa nứt mắt, cứ tưởng như thế là tài giỏi, là được giáo dục chu đáo, rồi lại tin cả vào tướng số nữa. Thật là nhảm nhí và vô căn cứ!”.

Tui bảo: “Khoan khoan, ông bảo nhảm nhí thì tui có thể đồng ý, nhưng bảo vô căn cứ là không ổn, bài báo này có nguồn từ 24h/Xinhua đấy nhé, mà ông cũng biết Xinhua là gì chứ”.  Anh bạn tui nghe thế mặt xanh như đít nhái, rồi e... hèm…lầm bầm gì đó xong mất dạng. (Nói nhỏ, anh bạn tui là con rể của một chú Ba trong Chợ Lớn đó nhe!).

Mấy giờ sau, tienphong.vn đã gỡ mất bài báo này. Chắc cũng như anh bạn tui lỡ ăn phải bã của thằng Xinhua nên "xin hùa”, nay thấy xấu hổ nên vội vàng chùi mép?

Thứ Năm, 22 tháng 12, 2011

Bác Kim?


Mai sau xem lại hình ảnh này họ sẽ nghĩ gì?
Không hiểu đây là tình cảm chân thật của người dân Bắc Hàn hay là chương trình khóc thương tập thể theo chỉ đạo của nhà nước? Nếu khóc theo chỉ đạo thì cũng chẳng có gì là lạ ở đất nước này, còn nếu khóc thiệt tình thì có lẽ bác Kim kia phải người đức độ, tài năng đã đạt đến mức tuyệt đỉnh, mà đỉnh cao của cái tuyệt đỉnh đó là lèo lái con thuyền Bắc Hàn từ nô lệ đói nghèo cập bến bờ của vinh quang và hạnh phúc, khiến Bắc Hàn trở thành một đất nước kiểu mẫu về mọi mặt và được cả thế giới ngưỡng mộ. Chỉ có thế mới lý giải được vì sao khi bác Kim chết người dân Bắc Hàn lại khóc than đau đớn vật vã còn hơn cha chết mẹ chết đến thế! Nhưng kìa sao những người này đau thương vật vã trước ống kính thế mà xa xa đám đông kia vẫn lặng lẽ xếp hàng đứng nhìn? Họ là diễn viên quần chúng còn mấy người này là tài tử chính đang diễn chăng?

Nhưng chắc hẳn bất kỳ người nào nếu đầu óc còn minh mẫn và có chút thông tin thì không thể nào tin rằng Bắc Hàn là đất nước của giàu có và dân chủ, dù chỉ là 1% ý nghĩa của những khái niệm cũ kỹ đó! Thế nên nhìn người dân Bắc Hàn khóc mà thương cho họ, thương cho mấy chục triệu con người bị bưng bít trong u mê nghèo đói. Tội lỗi này thuộc về bác Kim nhà ta, người mắc bệnh hoang tưởng vĩ cuồng, luôn cho rằng đất nước do cha con bác thay nhau trị vì là cái nôi vĩ đại của văn minh loài người. Sự tai hại một khi niềm tin sai lệch là vô bờ bến. Chợt nhớ chuyện ngụ ngôn ếch ngồi đáy giếng.

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011

Bố Mẹ ở đâu trong dòng người năm ấy?

Người Hà Nội, Hải Phòng bán bớt đồ đạc để ra đi











































Gia đình này từ Nam Định xuống Hà Nội để lên tàu ở ga Hàng Cỏ















Một số đi bằng tàu bay

Xuống "tàu há mồm" để ra chiến hạm Mỹ đậu ngoài khơi Hải Phòng














Lên tàu từ cảng Hải Phòng















Các "Tàu há mồm" chuyển người sang chiến hạm USS Bayfield ở cảng Hải Phòng tháng 9/1954

































Tàu USS Bayfield chở người di cư cập bến Sài Gòn tháng 9/1954

Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011

Phở một triệu - trợ cấp năm chục ngàn và nỗi thèm cơm


Xem chương trình “Lục lạc vàng”, tặng bò cho nông dân nghèo, trên ti-vi thấy chị Huỳnh Thị Ly, một nông dân ở Bến Tre tâm sự với phóng viên trong nước mắt: "Tui phải nhường cơm cho con ăn để nó không phải mang cái bụng lép kẹp đến trường, phần tui lúc nào cũng thèm cơm...". Nghe thế ai cũng khóc! Khóc vì đau cho đồng bào của mình, một nông dân ở thế kỷ 21 lại sống ngay trên vựa lúa của cả nước mà lại thèm… cơm! Xin ai đó đừng vội kết luận rằng trường hợp chị Ly chỉ là cá biệt và hạn hữu!

Bộ y tế đã kết luận mô hình “Cô đỡ thôn bản” góp phần đắc lực vào việc nâng cao chất lượng chăm sóc sức khoẻ sinh sản, chăm sóc trẻ sơ sinh, giảm thiểu tình trạng tử vong mẹ và tử vong trẻ sơ sinh ở những vùng núi non hẻo lánh chưa có trạm xá. Vậy mà mỗi “cô đỡ thôn bản” chỉ nhận được trợ cấp mỗi tháng vỏn vẹn 50.000 đồng! Năm chục ngàn mới chỉ mua được 3 kí gạo hoặc chỉ là một chai xịt nách cho thơm của các cô gái thành thị!

Nói vậy để thấy những ai sáng sáng đưa nhau đến tiệm ăn tô phở một triệu đồng liệu có thấy đắng miệng? Nếu thấy đắng thì còn hy vọng, còn vẫn thấy hương vị ngọt ngon của thịt bò Kobe và nước hầm xương thì là hỏng. Bởi đó đâu chỉ là xa hoa, lãng phí mà còn là vấn đề đạo đức.