Xem chương trình “Lục lạc vàng”, tặng bò cho nông dân nghèo, trên
ti-vi thấy chị Huỳnh Thị Ly, một nông dân ở Bến Tre tâm sự với phóng viên trong
nước mắt: "Tui phải nhường cơm cho con ăn để nó không phải mang cái bụng
lép kẹp đến trường, phần tui lúc nào cũng thèm cơm...". Nghe thế
ai cũng khóc! Khóc vì đau cho đồng bào của mình, một nông dân ở thế kỷ 21 lại sống
ngay trên vựa lúa của cả nước mà lại thèm… cơm! Xin ai đó đừng vội kết luận rằng
trường hợp chị Ly chỉ là cá biệt và hạn hữu!
Bộ y tế đã kết luận mô hình “Cô đỡ thôn bản” góp phần đắc lực
vào việc nâng cao chất lượng chăm
sóc sức khoẻ sinh sản, chăm sóc trẻ sơ sinh, giảm thiểu tình trạng tử
vong mẹ và tử vong trẻ sơ sinh ở những vùng núi non hẻo lánh chưa có trạm xá.
Vậy mà mỗi “cô đỡ thôn bản” chỉ nhận được trợ cấp mỗi tháng vỏn vẹn 50.000
đồng! Năm chục ngàn mới chỉ mua được 3 kí gạo hoặc chỉ là một chai xịt nách cho thơm của các cô gái thành thị!
Nói vậy để thấy những ai sáng sáng đưa nhau đến
tiệm ăn tô phở một triệu đồng liệu có thấy đắng miệng? Nếu thấy đắng thì còn hy vọng, còn vẫn thấy hương vị ngọt ngon của thịt bò Kobe và nước hầm xương
thì là hỏng. Bởi đó đâu chỉ là xa hoa, lãng phí mà còn là vấn đề đạo đức.