Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011

Vĩnh biệt Kim đồng chí


Thế là hôm nay bác Kim chính thức về ngủ với giun dế. Trời Bình Nhưỡng ảm đạm thê lương trong tuyết trắng, hàng chục ngàn người Bắc Hàn đứng trong tuyết lạnh mà khóc thương “bác Kim ôi đã thôi rồi...”. Nhìn những gương mặt hốc hác tiều tụy của những người dân Bắc Hàn mà thương xót cho tình yêu lãnh tụ của họ. Họ hốc hác tiều tụy không phải vì đói (đói sao được khi Bắc Hàn là một đất nước giàu có và hùng mạnh nhất thế giới), mà vì quá đau đớn tiếc thương cho chủ tịch kính yêu của mình, nhìn họ đấm ngực, giơ tay lên trời, mặt mũi dúm dó than khóc bằng một một tình yêu vô độ mà mủi lòng, mà cám cảnh. Nhiều người vừa khóc vừa nhảy tưng tưng, không phải làm thế cho đỡ lạnh đâu nhé, đó chính là kiểu khóc được ra đời từ thời "chủ tich vĩnh hằng" Kim Nhật Thành cỡi ngựa về với ông bà ông vải. Tình cảm của họ lại càng đáng trân trọng hơn khi người ta thấy dù khóc thương thảm thiết mũi dãi lòng thòng nhưng họ vẫn xếp hàng ngay ngắn, và mỗi khi máy quay hướng ống kính đến thì họ lại càng cố rú lên thảm thiết hơn, điều này cho thấy họ luôn biết làm chủ cảm xúc của mình, đồng thời cũng biết phân tán sức lực hợp lý cho cuộc "trường chinh than khóc tập thể" kéo dài đến 13 ngày đêm được thành công tốt đẹp.


Mấy hôm nay, không biết trên thế giới này có bao nhiêu tỷ người đeo tang bác Kim, nói mấy tỷ chứ trăm tỷ cũng không lấy gì làm lạ bởi bác Kim là lãnh tụ vô song, một thiên tài chính trị quân sự, văn hóa nghệ thuật, cinéma, bi-da ẩm thực… đủ thứ hằm bà lằng, ngay cả thiên nhiên vô tình là thế mà còn động lòng, rồi cả mấy con chim hoang dại cũng phải cũng chảy dớt dãi vì tiếc thương. Rõ ràng sự ra đi của Kim đã để lại biết bao đau đớn tủi nhục cho muôn loài, không hiểu rồi đây người dân Bắc Hàn sẽ phải sống ra sao khi không có bác, cả những con chim kia sau khi chảy hết dớt khóc thương biết bay về phương nao? Ô hô! May thay! Còn có con trai bác là Kim Jung Un, một chàng trai có gương mặt bầu hậu (nói gọn của bẩu bĩnh phúc hậu), cầm tinh con lợn, lại có chân mạng đế vương đã trở thành "người thừa kế vĩ đại" của vương triều nhà Kim, một người tài năng vào loại khủng, ba tuổi biết bắn súng… nước, bảy tuổi biết lái xe ô tô… nhựa, chín tuổi biết viết bài vè ca tụng ông nội mình, một thiên tài quân sự tầm cỡ vũ trụ (tầm cỡ thế giới không là cái đinh gì!). Thế là nhân dân Bắc Hàn tuy đau thương những vẫn còn "vớt vát" được chút đỉnh, chắc chắn "người thừa kế vĩ đại" chưa tới ba mươi tuổi này sẽ làm cho cuộc sống của nhân dân Bắc Hàn gấp năm gấp mười hôm nay. Từ điểm xuất phát là cái siêu thị của chủ tịch Kim tặng bà con trước khi về với dế, cái siêu thị có bán cá tươi. Trời ơi, thử hỏi trên thế giới này làm quái gì có cái siêu thị nào bán cá tươi cho dân, bọn "tư sản giãy chết" mà nghe chuyện này chắc sẽ khóc lên sằng sặc mà ngất lịm. Rồi, xin lỗi, cũng chẳng có cái đám ma chó nào mà người đi đưa lại được phát sữa nóng… Đám ma mà còn như thế, chả trách người dân Bắc Hàn cứ thích có thật nhiều đám ma hoành tráng hơn thế nữa để được uống sữa...


Tôi đồ rằng cái đám của bác Kim hôm nay rồi sẽ đi vào lịch sử như một lễ hội văn hóa của toàn nhân loại. Cả ngàn năm sau nữa trong những lúc trà dư tửu hậu chắc chắn người đời vẫn còn truyền tụng qua cửa miệng những câu đại loại: “Úi giời ơi, cái đám ma mới hoành tráng làm sao! Úi giời ơi, cái đám ma mới vui vẻ làm sao…”.

Thôi tiễn bác vài dòng, mong bác cùng dòng họ nhà bác mau chóng rủ nhau yên nghỉ đặng chúng sanh được thái bình thạnh trị. Bái biệt!