Thứ Bảy, 15 tháng 4, 2017

Tào lao thế sự!

Chung quanh Ủn toàn những lão tướng mặt mày héo hắt,
không ai có nổi nụ cười dù là gượng gạo trong buổi lễ 
Trưa nằm xem CNN tường thuật lễ duyệt binh mừng ngày Thái Dương, tức là ngày sinh của Kim Nhật Thành (15/4), ông nội của thằng cu Ủn hiện nay. Nhìn cảnh diễu võ dương oai với đủ loại xe tăng tàu bò, tên lửa và những đội quân trùng trùng điệp điệp hàng ngũ thẳng tắp đi đứng như robot giữa quảng trường mênh mông mà kinh (và cũng khinh, khinh vì dân đói đến vàng cả mắt không lo, lại đi lo những chuyện ruồi bu. Chắc chắn sau buổi lễ cực kỳ tốn kém này, bữa cơm người dân Triều Tiên đã hẻo càng hẻo hơn). Lại nghe thêm những bình luận đủ kiểu từ đài phát thanh cột đèn đến báo đài chính thống, báo mạng… về khả năng nổ ra chiến tranh hột nhơn giữa Mỹ và Triều Tiên… Mọi giọng điệu đều sặc mùi âm mưu của những cái đầu “có lý luận”, trong đó không ít kẻ có ý tưởng chờ đợi Trai Cò oánh nhau để ngư ông đắc lợi (?)

Nhìn cảnh cu Ủn đứng trên khán đài với mái tóc chẻ giữa, mặt heo, bụng phệ thấy phát ghét. Cùng trên khán đài với nó là những lão tướng mặt mày nhăn nheo, không ai nở nổi một nụ cười dù gượng gạo, chợt phát hiện một điều là chung quanh thằng này chẳng có ai trẻ cả, có lẽ nó nghĩ đám trẻ không ai tài ba ngoài nó, hay nó nghĩ các lão tướng hom hem kia mới là trung thành với nó, nhưng cũng có thể nó sợ ai đó trẻ đẹp sẽ làm lu mờ nó thì sao? Vì nói thiệt, để tìm một thằng xấu hơn nó quả là rất khó! Đếch biết, chỉ đoán mò thế thôi!

Nhưng việc nổ ra chiến tranh thì mình chả tin. Anh Trump nhà mình chẳng qua cũng chỉ tung vài đòn gió dọa thằng nhãi Ủn một tí sau khi đã nói qua với sư phụ nó là anh Tập. Còn việc đánh Triều Tiên thì có thể thắng nhưng sau đó thì sao? Ai sẽ gánh trách nhiệm nuôi 25 triệu sinh linh Triều Tiên đang đói nghèo trong rơm rạ. Sự chênh lệnh kinh tế giữa Hàn Quốc và Triều Tiên là quá lớn (khác hẳn Tây Đức và Đông Đức thời điểm 1990). Trong khi Hàn Quốc là một cường quốc kinh tế đứng hàng 12 thế giới với những tập đoàn công nghiệp khổng lồ như Samsung, Hyundai, LG… thì ở Triều Tiên vẫn đói nghèo triền miên đến độ năm nào cũng phải vác rá đi xin gạo cứu tế. Thử hỏi liệu người dân Hàn quốc đã sẵn sàng chịu hy sinh mức sống sung túc hiện tại để nuôi thêm mấy chục triệu người anh em bên kia bức màn sắt? Còn châu Âu sau những khủng hoảng kinh tế liên miên, EU đang có nguy cơ tan rã sau Brexit, rồi vấn nạn di dân Hồi Giáo, khủng bố IS… liệu có còn hơi sức để mở hầu bao gánh vác thêm vấn đề Triều Tiên? Mà nếu không cưu mang nổi những người mình đã ra tay cứu vớt thì cuộc chiến này có ý nghĩa gì nữa và còn đâu mặt mũi của Mỹ và thế giới tự do?

Hơn nữa lão Trump mới lên, còn chân ướt chân ráo, phe Dân chủ vẫn đang chống phá, lão lại chưa đủ uy tín để kết nối được các đồng minh thân cận lâu năm, một số chính sách an sinh xã hội hậu ObamaCare vẫn chưa đâu vào đâu… thì làm sao dám mạo hiểm đổ cả núi tiền vào cuộc chiến chưa rõ hồi kết này để có thể thân bại danh liệt?

Thế nên, ở thời điểm này, chưa thể có chiến tranh Mỹ - Triều. Chờ xem!