Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

Nỗi buồn có khuôn mặt đẹp

Chân dung mùa thu của Nguyễn Trung
Tôi nhớ không rõ lắm nhưng hình như là Erich Sagal, nhà văn Mỹ, tác giả của tiểu thuyết Love story nổi đình đám ở những năm bẩy mươi đã viết nỗi buồn cũng có khuôn mặt đẹp, ngày ấy tuổi chưa đến đôi mươi, tôi đọc mà chưa hiểu được, mãi đến khi lớn hơn biết đau khổ vì yêu và vì những mất mát trong cuộc sống tôi mới dần dà vỡ vạc. Tôi bắt đầu hiểu rằng  nước mắt có khi là một cách tốt nhất để thanh lọc tâm hồn, khiến tâm hồn ta mềm hơn, giũ khỏi những lớp vỏ bọc dối trá, lừa lọc để trần trụi nguyên thuỷ và về gần hơn với con người.

Như vậy nếu bạn có nỗi buồn và có những lúc bạn phải nhỏ những giọt nước mắt thì đâu chỉ là bất hạnh. Mà bất hạnh thật sự là khi người ta chỉ biết có những niềm vui và chỉ biết nở những nụ cười. Nỗi buồn và giọt nước mắt còn là sự thấu đạt nhân tình, là minh chứng để thấy tâm hồn ta còn biết rung lên những cung bậc cảm xúc của lòng trắc ẩn, vị tha, thông cảm, sẻ chia ... Nếu không cảm nhận được điều đó thì có nghĩa ta đang ở một thế giới khác, xa lạ và đơn độc. Đơn độc bởi chỉ có một thứ cảm xúc phẳng lặng và tẻ nhạt.
Như chiều qua, ngồi ở quán càfé bỗng thấy một cô gái trẻ mắt đỏ hoe cúi đầu bước nhanh ra khỏi quán. Tôi nhìn quanh quất thấy một chàng trai ngồi trong góc khuất đang cúi đầu dùng ngón tay vẽ những hình vô nghĩa bằng nước lên mặt bàn kính, vẻ đầy bối rối. Tôi đoán cô gái vừa rồi và chàng trai này đang có những gì đổ vỡ. Có thể chỉ là một thoáng giận hờn thường thấy của những người yêu nhau, nhưng cũng có thể họ vừa nói lời chia tay trong nước mắt ...
Chàng trai bối rối còn cô gái thì khóc và lặng lẽ bỏ đi. Có thể ngay lúc này trong họ mặt trời vừa tắt lịm, đất dưới chân vừa sụp đổ như trong một cơn một địa chấn kinh hoàng, và tôi rất muốn lại gần để nói với họ rằng đừng tuyệt vọng bởi đôi khi nỗi buồn cũng có khuôn mặt đẹp ...


Viết thêm ngày 24/01/2010: Nhà văn Erich Segal vừa mất hôm 17/01/2010 thọ 72 tuổi (1938-2010)