Thứ Bảy, 5 tháng 2, 2011

Hoa đào năm ngoái?

Bạn bè tôi mỗi lần gặp nhau, sau chầu lai rai mấy chai bia lại rủ nhau nghêu ngao dăm ba bài karaoke để hả hơi lại sức. Của đáng tội trong nhóm cũng có vài người biết hát nhờ vào chút giọng giời ơi và hát lâu nên quen nhạc, quen lời, biết ngân nga đúng nhịp đúng phách nên xem ra cũng có phần thuận nhĩ. Nghe nhau hát rồi bốc thơm lẫn nhau miết đâm ra nghiện, lâu không có lại thấy nhơ nhớ. Nhưng đến năm nay khi mấy anh em ngồi lại với nhau, nhìn những cái đầu bạc phếch cố kéo căng gân cổ để giữ làn hơi vốn đã yếu nay lại khàn khàn như giây đàn cũ, tôi mới cảm nhận hết cái sức nặng chồng chất của tuổi già đã đè lên cả bọn. Vậy mà cứ người nào hát xong thì cả bọn lại trầm trồ, xuýt xoa, tưởng như chẳng có ai, kể cả đám con hát trẻ, có thể hát hay được đến vậy. Tôi cũng là người được khen nhưng thú thật khi liếc thấy các cháu gái tiếp viên cứ nhìn nhau tủm tỉm cười thì tôi đồ rằng, đó chỉ là một thứ ảo tưởng, như thứ hoa đào năm ngoái của cụ Nguyễn mấy trăm năm trước, thứ hoa của những mộng tưởng xa xăm, một thứ lưu hương mà thôi! Cái hay ho trẻ trai của ngày xưa, nếu có, cũng không còn nữa rồi. Tất cả đã trở nên nhạt nhoà và dĩ vãng!