Thứ Bảy, 5 tháng 2, 2011

Những chiếc vỏ kẹo


      Hồi trong năm bên vợ tôi đón gia đình một người em gái bên Đức về chơi, họ gồm hai vợ chồng và bốn đứa con, trong đó có một cậu út 5 tuổi đang học mẫu giáo bên đó. T, tên cậu bé, là một đứa trẻ rất hiếu động, không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, lúc nào cũng chạy lên chạy xuống, táy máy xem xét hết cái này đến cái khác. Hôm gia đình người em gái ghé thăm chúng tôi, cậu bé nghịch ngợm sao đó làm ướt cả quần áo. Sợ cháu nhiễm lạnh, vợ tôi bèn thay đồ cho cháu và giặt ngay bộ quần áo ướt để kịp sấy khô cho cháu mang về. Trước khi giặt vợ tôi cẩn thận lục túi quần, túi áo xem có sót đồ vật gì không nhưng chỉ thấy toàn vỏ giấy kẹo chocolate và singum. Thấy lạ vợ tôi hỏi sao con bỏ vỏ giấy kẹo vào túi quần thế này. Cậu bé nhìn vợ tôi chằm chằm mà không trả lời. Mẹ cậu bé cười cười bảo nó ăn kẹo trên xe nhưng không có giỏ rác nên nó bỏ vỏ kẹo đỡ vào túi đó mà. 

      Tôi nghe mà giật cả mình. Thì ra người ta đã kịp dạy trẻ con ngay từ khi đi nhà trẻ thói quen không bỏ rác bừa bãi, và thói quen ấy đã trở thành hành động phản xạ tự nhiên, không cần phải lý giải, không cần phân tích, thế nên điều vợ tôi hỏi bỗng trở thành lạ lẫm “tại sao lại không thế” đối với cậu bé 5 tuổi, cái tuổi chỉ biết ăn, chơi và đi nhà trẻ...


      Việc tưởng như nhỏ nhặt, tầm thường thế mà rất nhiều người lớn bên mình được học hành, bằng cấp hẳn hoi vẫn không sao làm được. Thế mới lạ chứ?