Thứ Bảy, 5 tháng 2, 2011

Đừng làm chủ nhà khó xử!


Nhà cậu em chúng tôi hay tiếp khách, khi thì bạn bè, khi thì học trò. Cậu bảo có người đến thăm là rất đáng quý, bạn bè là niềm vui và tự hào của mỗi gia đình, song đôi khi cũng có những bất tiện mà “nếu không nói ra thì không ai hiểu”. Tôi bảo sao lại thế? Cậu bảo anh nghĩ xem, cả buổi đi làm, trưa về vợ chồng con cái vội vã lao vào lo cơm nước để ăn còn tiếp tục đi làm, đi học buổi chiều. Thế mà khách khứa và học trò cứ nhè ngay cái thời điểm dầu sôi lửa bỏng đó mà thăm viếng mới chết chứ! Khách đã đến thì phải tiếp vì không thể bất lịch sự mời khách về hoặc hẹn khách khi khác ... (sự ngại ngần, cả nể này xét cho cùng cũng là cái dở của người mình?). Thế là bữa cơm gia đình đành phải trễ nãi. Và sự trễ nãi đó lại kéo theo đủ thứ hệ luỵ, nó như hiệu ứng dây chuyền trên bàn domino vậy. Nào là mất giờ nghỉ trưa, trễ giờ đi học, đi làm của con cái vợ chồng, rồi ảnh hưởng hiệu quả làm việc, học tập và cả cảm giác bực mình, khó chịu có khi đeo đẳng suốt cả ngày... Hoặc nhà ai, thỉnh thoảng chả có những bữa tiệc mà tính chất của nó chỉ cần những người trong gia đình tham dự, vậy mà có khách tình cờ đến chơi, biết thế nhưng vẫn cứ ngồi ì chờ dự luôn thể. Chủ nhà chẳng biết ăn nói làm sao, thật dở khóc dở cười...
Tôi nhớ ngày xưa, mỗi lần thấy anh em chúng tôi định đến nhà ai, mẹ tôi luôn dặn có đến nhà ai thì phải biết liệu chừng giờ giấc nào cho thuận tiện, tránh giờ cơm nước hay giờ nghỉ ngơi của người ta. Hoặc đã đến chơi rồi thì cũng phải ý tứ xem chừng, nếu gần tới giờ cơm hoặc thấy chủ nhà có vẻ bận rộn việc gì đó thì nên xin phép ra về. Đừng làm chủ nhà phải khó xử! 
Điều nhỏ nhặt ấy bây giờ liệu có còn mấy người nhắc nhở con cháu mình?