Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2011

Lẩn thẩn cuối tuần

1/. Vừa viết một đoạn về những “ranh” hài nhảm nhí và “mất dạy” (xin lỗi vì không còn từ nào chính xác hơn) của làng hài miền Nam, nhưng lại thấy không bõ công nên lại xoá. Rồi lại chợt nghĩ chắc gì điều mình ghét, mình thương, mình tâm niệm đã đúng. Cũng như có mỗi cái chuyện về “nước ròng” mà đến mới đây, trong một buổi sáng sớm đi bộ, ngang qua cầu sông Dinh, nghe ông bạn nói chuyện, mình mới hiểu rằng mấy chục năm nay mình đã nhầm lẫn. Nghĩ mà thấy buồn cho mớ kiến thức hổ lốn và hết sức nông cạn của mình, ấy thế mà cũng mất bao nhiêu năm ăn học cơ đấy! Hơn nữa tội gì mà phải nói về những kẻ mình ghét (ghét thì hãy đừng nghĩ tới và xoá khỏi bộ nhớ là xong) trong khi thế giới này còn biết bao chuyện đáng nói, đáng phải quan tâm. Gần nhất là trận siêu động đất dẫn đến sóng thần ở Sendai, Nhật bản. Bao nhiêu người chết, mất tích và hoạn nạn cần giúp đỡ... Vậy mà mình yên ổn ngồi nhà, lỡ coi phải vài màn hài nhảm nhí đã bực mình chửi vung xít chó. Sao thế nhỉ, lẩm cẩm rồi ư?

2/. Hôm qua, con gái không về, bảo phải ở lại đón sếp từ Nhật sang. Thấy thương con cuối tuần phải lủi thủi đi làm. Rồi lại nghe động đất 8,9 độ Ricter và sóng thần hãi hùng ở miền Bắc nước Nhật. Vội vàng mở NHK, CNN xem tường thuật trực tiếp (xem thôi vì nghe có hiểu mô tê gì đâu) thấy mà rùng mình, Sendai như bị nhấn chìm trong hoả ngục và đại hồng thuỷ, mình hình dung quang cảnh ngày tận thế có lẽ cũng chỉ kinh hoàng đến cỡ ấy mà thôi. Gọi điện cho con bảo về đi chắc tình hình này sếp chẳng qua được đâu, họ phải lo cho gia đình họ đã chứ! Con bảo vẫn phải chờ vì đó là nguyên tắc (?)

3/. Trưa nay, lúc 9g15 đang ở văn phòng thì nhận điện của TT ở Tokyo gọi về. TT đi Mỹ, quá cảnh ở Tokyo và kẹt luôn ở đó vì động đất, em bảo thật kinh hoàng, tưởng chết tại Nhật mất rồi. Sợ nhưng lại rất hào hứng khi nói về sự bình tĩnh, trật tự, an toàn và tinh thần tương trợ của người Nhật. Mình cười bảo em xem chỗ đó người ta có gắn bảng gia đình văn hoá hay khu phố văn hoá gì không? Tú Thanh cười bảo nếu có gắn chắc em cũng không biết  vì đâu hiểu tiếng Nhật? Em lại bảo xe cộ trên đường vẫn lưu thông trật tự, người dân vẫn xếp hàng , không chen lấn, xô đẩy, to tiếng; hành lý để không sợ mất trộm; rồi những đội thiện nguyện đi giúp đỡ cho người già, trẻ em, phụ nữ, họ cung cấp thức ăn, nước uống, lo chỗ sưởi ấm, túi ngủ (trời bên ngoài lạnh 40C mà), rồi cho gọi điện thoại miễn phí để liên lạc với người thân, gia đình... tất cả đều nhẹ nhàng, lịch sự, tử tế. Mình lại bảo không may cho em là nước Nhật chưa có cơ chế gắn bảng văn hoá đấy, nếu họ mà được gắn bảng như ở ta thì chắc còn phục vụ ác liệt hơn nhiều. Hết giờ, về nhà lại mở TV xem tình hình Nhật thế nào? Người ta bình luận rằng người Nhật giỏi vì đã trang bị rất kỹ cho dân những kiến thức về phòng chống thiên tai nên thiệt hại như thế vẫn là ít, nếu xảy ra ở nước khác thì thiệt hại sẽ lớn hơn rất nhiều. Lại nghe đại diện sứ quán ta ở Nhật hào hứng báo tin rằng cho đến nay theo thông báo của phía Nhật thì không có người Việt Nam nào thiệt mạng trong trận động đất này. Cách nói hình như không kiềm chế được sự vui mừng nên trở thành bất nhẫn trước nỗi đau thương quá lớn của người Nhật. TV lại chiếu hình ảnh những đoàn thiện nguyện người Nhật đi cứu nạn nhân động đất ở Christchurch, New Zealand, nay được lệnh trở về để cứu nạn dân mình, họ ngỡ ngàng khi thấy TV đang chiếu cảnh hoang tàn đổ nát nơi quê nhà.