Thứ Tư, 7 tháng 9, 2016

Giai thoại

Ảnh minh họa (nguồn: internet)
Nghe chuyện quý ông Barack Obama bị cu Tập Cận Bình chơi đểu trong nghi thức đón tiếp ở hội nghị Hàng Châu (TQ) lại nhớ đến những giai thoại ứng xử giữa triều đình Trung Hoa với các sứ thần Đại Việt ta thời trước. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là những trò tiểu nhân làm bẽ mặt nhau hoặc đối đáp xỏ xiên, ăn miếng trả miếng từng câu chữ... nhiều chuyện thấy ti tiện nhỏ nhen, thậm chí còn tục tằn thô lỗ không xứng tầm phương diện quốc gia, như kiểu một bên xì hơi, một bên vạch quần tè (Lôi động Nam bang, Vũ quá Bắc hải…), bây giờ đọc lại thấy buồn cười cứ như chuyện trẻ con. Không biết những giai thoại này có bao nhiêu phần trăm sự thật, nhưng vẫn có thể nói bản chất bọn Tàu từ xưa đến nay vẫn thế, không hề thay đổi. (Thế mà có thời người ta cho rằng những trò láu cá vặt như thế là trí tuệ siêu việt đáng cho hậu thế học hỏi! Giai thoại cụ Trạng Quỳnh nhà mình cũng sêm sêm cỡ đó!).

Ai chả biết Tàu là xứ đông dân nhất thế giới, diện tích lãnh thổ cũng hàng tốp ba, văn minh thì khoe đi trước thiên hạ cả chục ngàn năm, nhưng xét cho cùng thì vẫn tính khí của bọn trẻ trâu to đầu láo xược, bảo sao chẳng ai nể phục? Muốn cường thịnh như Mỹ, Đức..., chú Tàu này phải thể hiện đẳng cấp của mình bằng những giá trị đích thực nào đó thay vì chỉ dựa vào mớ mánh khóe vặt vãnh hèn hạ hay những thủ đoạn của bọn lưu manh hạ cấp như hiện nay?

Lại nhớ lan man từ cái gọi là giai thoại của bọn Tàu đến giai thoại của Ta. Sau 30.4, bọn mình phải tâp trung nửa tháng để sinh hoạt chính trị dân chủ (chứ không gọi là học tập cải tạo - lại chuyện câu chữ thôi) được mấy đồng chí cán bộ miền bắc vào kể cho nghe nhiều giai thoại cũng thú không kém:

Giai thoại 1: Ngoại trưởng Mỹ Henry Kissinger gặp Thủ tướng VNDCCH lúc bấy giờ là ông Phạm Văn Đồng liền hỏi: “Ngài có bằng tiến sĩ không, thưa thủ tướng?”, ông Phạm Văn Đồng mỉm cười khinh khỉnh và đủng đỉnh trả lời: “Tôi không là tiến sĩ nhưng tôi đẻ ra mấy đứa tiến sĩ!”. Chẳng là ông Kissinger bấy giờ là tiến sĩ, còn ông Phạm Văn Đồng thì nghe bảu có mấy người con học tiến sĩ ở Liên Xô về. Cách trả lời của ông Thủ tướng Phạm Văn Đồng được các đồng chí cán bộ phân tách rằng thật thâm thúy vì cụ này đã xem tên tiến sĩ ngạo mạn kia chỉ đáng con mình, gọi nó là "đứa" (cho nó chết!), cách trả lời như thế là chửi trên mả bố nhà nó mà nó không thể bắt bẻ được, đồng thời vẫn đúng phép tắc ngoại giao (He he, tài quá xá cỡ!). Nhưng nghe hơi là biết chém gió liền vì chỉ có Việt Nam ta mới có truyền thống khoe học hàm, học vị, chức tước chứ Mỹ và phương Tây nó đâu để ý mấy cái “râu ria” đó!

Giai thoại 2: Một lần Thủ tướng Phạm Văn Đồng đi cùng Ngoại trưởng Kissinger trên một chuyến chuyên cơ, khi máy bay hạ cánh, Thủ tướng đứng lên thì bất ngờ đít quần bị một cái đinh ở ghế ngồi lòi lên móc rách một mảng. Ngoại trưởng Kissinger ngồi bên cạnh bèn cười và chỉ ngay chỗ đít quần bị rách của thủ tướng và hỏi đểu: “Thưa ngài, liệu đây có phải bộ mặt thật của XHCN miền Bắc hay không?”. Lần này Thủ tướng lại mỉm cười "khi dễ" và khoan thai trả lời: “Không, ông tiến sĩ ạ, vì chỉ các ông mới quan niệm đây là cái mặt, còn chúng tôi chỉ gọi nó là cái mông đít thôi”. Kissinger tái mặt và chuồn mất(!) He he thánh thật! Ghế máy bay mà có đinh lòi lên móc rách quần và thế quái nào mà ngoại trưởng Mỹ lại đi chung máy bay với Thủ tướng VNDCCH (cứ làm như đi xe đò). Hơn nữa, trong ngoại giao mà các bố xỏ xiên xách mé nhau như mấy bà ngoài chợ?

Giai thoại 3Chuyện về Tạ Đình Đề, một siêu điệp viên cỡ 007 được cục tình báo Mỹ (CIA) đào tạo. Khóa này có đúng một trăm học viên, chiêu mộ từ khắp nơi trên thế giới, được đào tạo bằng những phương pháp và kỹ thuật tiên tiến nhất nhưng cũng tàn bạo nhất của bọn đế quốc. Sau mấy năm trời huấn luyện cật lực, đến ngày tốt nghiệp cả trăm học viên bị nhốt trong một cái phòng lớn, khóa kín cửa, cúp điện, trong phòng tối đen như mực tàu. Trước đó mỗi người được phát một khẩu súng ngắn và 20 viên đạn. Nhiệm vụ họ là phải tìm cách mò mẫm trong bóng tối bắn hạ những kẻ khác để mình sống sót (Không khác gì mấy cụ hiệp sĩ mù nghe gió kiếm, kinh quá!). Sau một hồi bắn nhau loạn xạ, cuối cùng trong phòng chỉ còn sót lại hai người, 98 kẻ kia đã chết thẳng cẳng. Khi hai kẻ cuối cùng này cùng giơ súng lên định hạ nhau trong trận chung kết “một sống một mái” thì may thay, súng cả hai cùng hết đạn (Hú hồn!). Đèn bất ngờ bật sáng, tiếng vỗ tay khen  ngợi vang dội, CIA cho cả hai cùng tốt nghiệp hạng xuất sắc. Đó chính là Tạ Đình Đề và Giang Thanh (Ù pá, đế quốc Mỹ chơi ác thiệt!), Nghe bảu nàng Giang Thanh xinh hơn hoa hậu hoàn vũ, nhận sự vụ lệnh về Tàu giết Mao chủ tịch, còn Tạ Đình Đề về Bắc Việt ám sát Bác Hồ. Riêng Giang Thanh khi về Tàu đã bị Mao ta nhanh chóng khuất phục, lấy làm vợ, ngày đêm làm tình làm tội đủ kiểu (lão làm cho Mỹ bẽ mặt mà. Hehe!) Nghe bảo Mao này cả đời không đánh răng, mồm thối kinh khủng! Thật đáng kiếp cho mụ Giang Thanh, ai bảo làm tay sai cho đế quốc!
Lại kể về Tạ Đình Đề ba lần lẻn vào Phủ chủ tịch ám sát Bác Hồ. Lần đầu lão lẻn vào trốn trên nóc nhà chờ thời cơ ra tay hạ thủ. Hôm ấy đến giờ cơm, kẻng đánh 3 tiếng keng keng keng, bác Hồ bỗng bảo người cận vệ dọn thêm bát đũa trên bàn ăn. Anh cận vệ ngạc nhiên hỏi:
-   Thưa Bác, hôm nay có ai nữa đâu mà dọn thêm bát đũa ạ? - Bác ôn tồn bảo:
-   Chú cứ dọn đi, hôm nay Bác có khách quý, chú ấy đến nãy giờ rồi! - Anh cận vệ ngơ ngác!
Bát đũa dọn xong, Bác hướng lên mái nhà gọi to:
-   Chú Đề còn nằm trên đó làm gì sao không xuống ăn cơm cho nóng?
Đề nằm trên nóc nhà giật nẩy mình nhưng vốn là một tình báo lão luyện nên vẫn trấn tĩnh dùng thuật khinh công tung người nhẩy xuống nhẹ nhàng như chiếc lá rơi, đĩnh đạc ngồi ăn cơm và thú thật kế hoạch ám sát Bác. Nghe xong Bác cười bảo:
-   Bác biết lâu rồi! Thôi lần này chú đã bị lộ. Bác để chú về, lần sau chú phải khéo hơn cơ!
Úi mẹ! Đề nghe Bác nói thế thì vừa sợ đến vãi trong quần vừa hoan hỉ mừng rỡ, bèn vội vàng thanh kiu Bác rồi vận khí phi thân chuồn ra khỏi Phủ chủ tịch nhanh như một làn khói (Ơ hay, lão này chuồn đi đâu được nhỉ? Chả lẽ ra sân bay Nội Bài mua vé máy bay về Mỹ hay xuống Khâm Thiên thuê khách sạn nghỉ ngơi để hôm sau quay lại tiếp? Không ai trả lời được, hành tung xem chừng còn bí hiểm hơn điệp viên James Bond 007!)
Lần thứ hai Đề lẻn vào nấp trên máng xối. Lần thứ ba lại lẻn vào nấp trong tủ quần áo (không biết đám cận vệ của Bác ở đâu mà hớ hênh thế nhỉ?) nhưng lần nào cũng bị Bác phát hiện, gọi xuống ăn cơm, kiên trì binh vận, kêu gọi Đề “tung cánh chim tìm về tổ ấm”. Nghe rằng đến lần thứ ba thì Tạ Đình Đề quỳ sụp xuống chân Bác lạy như tế sao, xin được quay đầu về với chánh nghĩa quốc gia và nguyện làm trâu ngựa hầu hạ Bác suốt đời. Cảm động vì tài năng và tâm thành của Đề, Bác cho y làm cận vệ ngày đêm bên Bác! He he, cụ Bác nhà mình cũng thánh thật! 

Kể ra lúc mới giải phóng dân miền Nam được nghe cán bộ miền Bắc chém gió nhiều chuyện rất ngô nghê nhưng cũng thiệt dzui, kiểu: Hà Nội ti vi chạy đầy đường, Kem Tràng Tiền để cả ngày không chảy... Giờ mà ai tập hợp lại có thể in thành sách, bảo đảm best seller!