Thứ Năm, 11 tháng 2, 2010

Thèm quê

Cứ vào dịp cuối năm khi nghe ai đó bảo về quê ăn Tết là tôi lại có cảm giác hụt hẫng. 
Hụt hẫng bởi có lẽ tôi là một trong số ít người thiếu may mắn khi không có quê để đi, về. Tôi cứ ao ước phải chi mình có một nơi nào đó gọi là quê để cũng được như mọi người tất tả sắm sanh quà bánh, rồi vất vả loay hoay với tàu xe để về quê ăn tết. 
Về quê, chỉ hai tiếng bình thường thế thôi sao mà thiêng liêng và xa vời đến thế. Về quê để được đắm mình trong không gian sực nức mùi rơm rạ, mùi khói đốt đồng, mùi ngai ngái của những con đường đất lồi lõm dấu châu trâu bò; ẩn mình trong cái bát ngát xanh của những rặng tre, đồng lúa, liếp rau, bờ giậu và của những ao chuôm quanh nhà. Để được chuyện trò thăm hỏi họ hàng, để con cái mình được gọi những tiếng "Ông, Bà, Cậu, Mợ ..." và đêm về nằm trong gian nhà họ đơn sơ nhưng ấm mùi khói hương thoang thoảng, với tiếng lửa reo lách tách của nồi bánh chưng đang sôi ngoài hiên, rồi được thấm thía cái rét của miền quê và cuộn mình trong chăn nghe tiếng mưa xuân rả rích trên những tàu chuối sau nhà cùng tiếng côn trùng đếm nhịp thời gian ...
Có lẽ do thèm quê nên tôi luôn cho rằng ký ức tuổi thơ đẹp đẽ nhất bao giờ cũng thuộc về những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên nơi làng quê, nơi chúng được thả diều, chăn trâu, bắt dế, chơi trò đánh trận giả trên những triền đồi đầy sim; nơi mà cứ ngày rằm hoặc lễ, tết người trong làng đều tụ tập về ngôi chùa cổ thơm lừng mùi hoa đại, nghe tiếng kinh kệ, ăn bữa cơm chay, hoà mình trong không gian tâm linh thần thánh mà vẫn cảm thấy cái gần gũi, ấm áp của người quê, tình quê ...
Thèm, thèm ghê lắm, nhưng quê vẫn là một chốn quá xa vời! Thôi thì đành về trong tâm tưởng vậy! 
(28 tết Canh Dần)