Thứ Ba, 22 tháng 6, 2010

Thương - ghét

Mình khoái bóng đá, nhất là bóng đá quốc tế nhưng lại không khoái lắm anh chàng Cristiano Ronaldo, cầu thủ số 1 thế giới mới đầu quân về Real Madrid bởi anh chàng này có vẻ hay chanh chảnh và có gì đó như thiếu tinh thần thượng võ với những xảo thuật trên sân cỏ và cả ngoài đời, rồi cũng từ đó mà sùng lây cả Sir Alex Ferguson, HLV Manchester United vì ông này đã từng làm mình làm mẩy và dọa sẽ từ chức nếu lãnh đạo CLB để Cristiano Ronaldo rời khỏi M.U. Thế nhưng khi xem trận Bồ Đào Nha và Bờ Biển Ngà thấy anh chàng này bị kèm chặt chẳng làm ăn gì được đến nỗi báo chí chê bai đủ điều lại thấy tội, rồi đến tối qua khi xem trận Bồ Đào Nha gặp Bắc Triều Tiên, nhìn cảnh Ronaldo chạy lên chạy xuống, loay hoay tìm cách ghi bàn vào lưới đối phương để xả xui mà cứ hết xà ngang lại cột dọc từ chối, nhìn nụ cười héo hắt của chàng ta sao mà thương quá, dẫu rằng lúc đó đồng đội của anh đã thi nhau tạt những 5 xô nước lạnh ngắt (5-0) vào ý chí nghị lực của các cầu thủ Triều Tiên, thế nhưng chân sút số 1 của Bồ, của Real và cả thế giới vẫn cứ “vô duyên”, thấy mà tội. Mãi đến phút 88, khi nỗ lực cuối cùng được đền đáp, chàng Rô cũng đưa được bóng vào lưới đối phương ghi điểm 6-0, ống kính zoom cận cảnh, nhìn nụ cười không tươi lắm, như pha chút tẽn tò, ngượng ngùng kể cả biết lỗi về việc ghi bàn muộn màng, chậm trễ của anh chàng lúc này sao mà thấy thương và cám cảnh cho cuộc đời cầu thủ trên sân với tất cả vinh quang và cay đắng.
Trước khi vào trận mình ủng hộ Bồ vì không ưa cái đất nước Triều Tiên của lão Kim Jung-Il bụng ỏng đít teo độc tài phong kiến, thế nhưng khi đội Triều Tiên thua phơi bụng đến 7 bàn thì lại thấy tội, nhìn anh chàng số 9 Jong Tae Se đầu trọc vùng vẫy trong tuyệt vọng thấy mà thương!
Cũng thế, mình có bao giờ nghe hoặc mê Hồ Ngọc Hà, cô ca sĩ nổi tiếng chỉ vì đôi chân dài và gương mặt đẹp chứ ca hát thì có ra gì, thế nhưng gần đây khi nghe những kẻ tự xưng nhà báo gây scandal bới móc đời tư cô nàng thì mình lại thấy tởm. Khinh làm sao những kẻ bất tài nên phải dùng hạ sách moi chuyện gầm giường người khác để kiếm chút tiền còm và tiếng tăm. Và lại thương cho cô nàng Hà Hồ, thân gái lúc này chống chèo yếu ớt trước cuồng phong dư luận.
Có người bảo sao cha này lộn xộn quá, lúc thì thương, lúc thì ghét? Ừ thì thế mới là người chớ! Đời có ai ghét suốt mà cũng có ai thương suốt đâu? Chẳng phải sư tổ Đồ Chiểu cũng từng nói “Bởi chưng hay ghét cũng là hay thương” đó sao?