Thứ Ba, 6 tháng 4, 2010

Hiệu trưởng từ chức


Nghe tin thầy Ngô Đức Bình, Hiệu trưởng trường THCS Lê Lai, quận 8 từ chức mọi người đều hiểu và thông cảm với sự mệt mỏi, thất vọng và cả nỗi đau của người thầy đã từng 25 năm gắn bó với ngôi trường đầy khó khăn và những hiểm nguy luôn luôn rình rập. Trong bấy nhiêu năm thầy đã từng bị đánh trọng thương phải nằm bệnh viện, đã từng nhiều lần bị quăng nước tiểu, túi rác bẩn vào người, để mỗi lần ra khỏi cổng trường là phải bịt khẩu trang kín mặt và phải có những thầy giáo trẻ đi kèm về tận nhà. Thử hỏi một người không có lòng yêu nghề, thiếu dũng khí liệu có thể trụ lại ngần ấy năm ở ngôi trường Lê Lai, trên một địa bàn đầy nhiễu nhương phức tạp đến thế? Người ta sẽ tự hỏi chả lẽ những lần thầy hiệu trưởng bị đánh đến nỗi phải đi nằm viện, rồi bị kẻ khác quấy nhiễu xúc phạm một cách thô bạo mà UBND Phường 15, rồi Phòng Giáo dục quận 8, UBND quận 8 không hay biết gì? Hay các vị biết mà vẫn mũ ni che tai? Như vậy việc đổ lỗi cho Thầy Bình không báo cáo kịp thời, không giáo dục HS đến nơi đến chốn … là cách ứng xử thiếu trách nhiệm và đáng trách nhất của những người ở Phòng Giáo dục và UBND quận 8.
“Vai trò của người Thầy là phải giáo dục nhân cách, truyền đạt kiến thức cho học sinh. Đáng tiếc thầy cũng cảm thấy sợ hãi! Chúng tôi cần những người thầy mạnh dạn và bảo vệ được học sinh trước những lời đe dọa”. Nghe lời phát biểu của bà Ngọc Bích, Phó chủ tịch quận 8 người ta cảm thấy vô cùng bất nhẫn. Thử hỏi trong một xã hội mà ngay cả những chiến sĩ kiểm lâm, công an, những người được nhà nước trang bị vũ khí và đủ loại công cụ hỗ trợ mà còn bị kẻ xấu ngang nhiên hành hung, xâm hại tính mạng, thì hỏi một người thầy giáo yếu đuối, tay không làm sao có thể bảo vệ mình và học sinh mình khỏi những cơn hung bạo của kẻ xấu. Bà Bích bảo thầy Bình sợ hãi, và bà cần những người thầy mạnh dạn và bảo vệ được học sinh trước những lời đe dọa. Vâng điều bà nói không sai, song thử hỏi trách nhiệm của bà là bảo vệ mọi công dân và tạo điều kiện an toàn thuận lợi cho họ lao động phục vụ xã hội, nhưng trách nhiệm đó bà không làm tròn và thế là bà quay lại đổ lỗi cho họ sợ hãi. Có phải là “Miệng nhà quan có gang có thép” và “Lưỡi không xương nhiều đường lắc léo” hay không?

Thôi hãy để bà Bích sang một bên vì bà là quan mà quan thì xưa nay hiếm khi đứng cùng phía với dân, nhất là khi dân khó khăn hoạn nạn. Hãy trở lại với những người ở Phòng giáo dục quận 8. Không biết họ suy nghĩ gì trước tình cảnh bẽ bàng của thầy Bình. Cùng trong ngành, những người hiểu thầy Bình nhiều nhất sẽ nói sao trước nhận định của bà Phó chủ tịch quận 8. Thầy Bình là người vô trách nhiệm? Hay thiếu năng lực chuyên môn? Hay yếu nghiệp vụ quản lý? Ai sẽ trả lời được những câu hỏi này khi biết rằng trước khi thầy Bình về trường THCS Lê Lai thì ngôi trường này yếu kém về mọi mặt, có năm phải thay đến 3 hiệu trưởng. Nhưng từ khi thầy Bình về thì chất lượng HS của trường thuộc loại Khá hơn so với nhiều trường khác và Trường Lê Lai trở thành trường tiên tiến cấp Quận rồi trường tiên tiến cấp thành phố (?) Với bấy nhiêu thành tích chẳng lẽ không đủ để yêu cầu người ta có nhận định đúng về đồng nghiệp mình hay sao? Tôi cũng hiểu rằng sẽ khó có ai dám đứng ra bênh vực thầy Bình, bởi ai cũng phải lo cho sự an nguy của chính mình. Nhiều khi (chứ không phải đôi khi) chính miếng cơm manh áo và chút quyền lợi làm cho người ta hèn đi và buộc phải quay lưng bỏ mặc bạn bè, đồng nghiệp cô đơn giữa hoạn nạn. Thật đáng buồn!
Trở lại chuyện có thầy giáo bảo: “Không hiểu sao Thầy Bình làm hiệu trưởng ở trường này đến 25 năm?”. Đây cũng là điều khác thường vì theo Điều lệ trường trung học thì mỗi Hiệu trưởng chỉ làm tối đa 2 nhiệm kỳ ở một trường, mỗi nhiệm kỳ 5 năm, vị chi tối đa 10 năm. Thế mà thầy Bình được “ưu ái” đến 5 nhiệm kỳ, tổng cộng 25 năm (này đừng tưởng bở, 25 năm là bằng 1/3 đời người sống thọ đấy). Phải chăng vì thầy Bình là người duy nhất có thể “trấn giữ” được nơi này hay trường này “xương xẩu” quá chẳng ai dám về, hay Phòng Giáo dục và UBND quận 8 cũng đã quên mất thầy Bình và quên cả những nguyên tắc về luân chuyển và bổ nhiệm cán bộ? Thiết nghĩ theo quy định cứ 5 năm phải làm hồ sơ bổ nhiệm lại hiệu trưởng một lần thì Phòng Giáo dục không thể nào quên được ngoại trừ có gì khuất lấp và việc UBND Quận 8 ký quyết định bổ nhiệm thầy Bình đến 5 lần tại một trường cũng lại là một cái sai nối tiếp cái sai!
Đấy, nếu nói đến đầu đến đũa thì sai là sai bao người nhưng hậu quả thì chỉ một người gánh chịu! Đúng là một người vì mọi người …
Thôi, với Thầy  Ngô Đức Bình thì xin bày tỏ lòng kính trọng và chia sẻ với Thầy mọi nỗi thất vọng, mệt mỏi, chán chường và cả cái bạc bẽo nghiệp dĩ.
Còn với trường THCS Lê Lai thì mong sớm tìm được người Hiệu trưởng như ý bà Ngọc Bích, đó là phải mạnh dạn, không biết sợ hãi, dám bảo vệ học sinh trước những đe dọa… Chưa biết ai sẽ kế vị thầy Bình nhưng chắc người này sẽ phải rất đô con, có võ, cỡ tứ đẳng huyền đai Taekwondo trở lên, có thói quen mặc áo giáp trong người, được trang bị roi điện hoặc súng bắn đạn cao su và không biết chừng lúc nào cũng có dăm ba vệ sĩ kè kè chung quanh …