Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010

Nhớ cô bạn răng khểnh!

Sáng qua, nhận tin nhắn của LHS bên VT báo bạn mất. Đột ngột quá. Nghe bảo tối trước đó lúc 22g00 bạn còn nói chuyện với chị Ch. Vậy mà 22g45 bạn đã đi rồi. Đi vì tràn dịch màng phổi. Bàng hoàng quá, chẳng làm được gì cả buổi!

Nhận thêm tin nhắn của VTM, mình gọi lại để hỏi thêm, cũng không biết gì hơn ngoài nội dung LHS báo với mình.

Nhớ lại tối đó mình đi ngủ rất sớm nhưng đến gần nửa đêm chợt thức giấc rồi không ngủ lại được nữa. Trằn trọc mãi, bực mình, định dậy pha cafe thức luôn đến sáng. Nhưng chắc do mệt nên khoảng gần 2 giờ sáng mình thiếp đi. 4g30 lại thức dậy đi thể dục. Phải chăng bạn muốn báo cho anh em bạn bè?

Có lẽ từ khi ra trường đến giờ mình không gặp lại bạn. Những người khác thì còn thỉnh thoảng. Còn bạn thì mình chỉ nghe tin hoặc hỏi thăm qua bạn bè khác. Hình như sau này bạn không đi dạy nữa? Nghĩ cũng tệ, chỉ cách nhau vài chục cây số mà mấy chục năm không gặp được nhau. Hình như cái bọn khoá mình nó tệ thế đấy! Không biết mình có tệ thế không?

Bây giờ ngồi viết những dòng này, mình cố nhớ lại chỗ ngồi của bạn ngày xưa trong lớp, nhưng chịu, gần ba mươi năm rồi còn gì! Thế nhưng mình vẫn nhớ mãi hình dáng người bạn gái nhỏ nhắn dịu dàng có biệt danh “L. răng khểnh” với đôi môi luôn đỏ thắm, hay cười. Nhớ cả những dòng lưu bút bạn viết cho mình. Nhớ nhất cái kỷ niệm về một buổi trưa, khi học năm hai, bạn và mấy người bạn gái cùng lớp bảo mình ở lại trường để hỏi thăm về một “chuyện vừa buồn cười, vừa vớ vẩn”, (mà nghiệm lại đời mình sao hay gặp phải những “chuyện vừa buồn cười và vớ vẩn” đến thế!, Riêng chuyện này về sau mới biết do mấy thằng bạn quỉ sứ bày ra để phá mình!). Hôm ấy chỉ mấy bạn gái kia hỏi mình về nhiều chuyện, cứ như lấy khẩu cung vậy (!) riêng bạn là im lặng và cuối cùng thì bạn nói rất nhỏ nhẹ: “Mình tin N”. Ngắn gọn và giản dị nhưng đủ để mình cảm thấy vui và nhẹ lòng...

Viết đến đây thì nhận điện VTM hẹn sang viếng bạn. Sáng mai, 05/4, gia đình và bạn bè đã phải đưa bạn đi rồi. Thế gian này lại trống thêm chỗ của bạn. Thôi, cầu nguyện cho bạn thanh thản hạnh phúc nơi xa xăm nào đó, người bạn gái dịu dàng có chiếc răng khểnh của tôi!