Sau đợt thi tuyển, cháu hí hửng cầm trong tay phiếu báo với
kết quả điểm số cao nhất trong số những người xin tuyển dụng vào cùng một vị
trí. Căn cứ quy chế xét tuyển đã được công bố trước đó, cháu chắc mẩm sẽ
có được một việc làm sau 5 năm ra trường thất nghiệp và phải bương chải làm đủ
thứ để phụ giúp cha mẹ già nuôi hai đứa em còn đang đi học. Niềm phấn khích khiến
mặt mũi cháu lúc nào cũng tươi roi rói, cháu còn tìm đến nơi mình sắp sửa tập
sự làm việc, dù chỉ dám đứng ngoài nhìn vào, rồi tính toán đường đi mỗi ngày
sao cho tiết kiệm xăng xe, rồi chuẩn bị quần áo, giày dép cho ngày ra mắt đồng
nghiệp… Thấy cháu vui, mình cũng vui lây và mừng cho gia đình cháu. Nào ngờ…
Cháu vừa khóc vừa bảo khi niêm yết kết quả tuyển dụng thì người ta không công bố điểm, nhưng so với bảng kết quả trước đó thì thấy những người thấp
điểm lại trúng tuyển còn hầu hết những người cao điểm lại hỏng. Cha mẹ
cháu sang nhà tôi hỏi sao lại có chuyện lạ đời như thế, tôi chẳng biết trả lời thế
nào. Có lẽ do lam lũ làm ăn nên họ đâu biết mấy hôm nay báo chí đang lùm
xùm chuyện một ông chủ nhiệm uỷ ban kiểm tra thành uỷ Hà Nội nào đó vừa xì
ra chuyện có người mất cả trăm triệu cho một suất công chức ở thủ đô mà còn chưa
nên cơm cháo gì. Rồi mới năm ngoái đây cũng chuyện tuyển dụng, một ông phó
phòng nội vụ của thị xã này đã bị bắt tại chỗ vì đang nhận tiền lót tay…
Hẳn nhiên ai cũng hiểu đó là lợi quyền của những kẻ
tuyển dụng, họ đã nhận phong bì, đã hàm ơn ai đó và bây giờ là lúc phải
trả và cả những suy nghĩ hẹp hòi cục bộ địa phương nữa. Bày ra việc tuyển dụng này
nọ chỉ để che mắt thiên hạ và qua mặt những quy định của Chính phủ.
Nhưng các quan tuyển dụng đâu hiểu hết những tai hại của việc họ làm. Vì một
lẽ x, y, z nào đó họ phải gạt bỏ một kết quả công bằng với những con người có năng
lực thực sự thì cũng có nghĩa là họ đang đưa thêm vào guồng máy công chức vốn
đã rệu rã hiện nay những kẻ hèn kém, những kẻ thuộc nhóm 30% chẳng biết làm gì chỉ ngồi chơi ăn lương bằng tiền thuế của dân.
Hơn nữa, đó đâu chỉ là cướp đi công việc của một người, mà
còn là chà đạp danh dự, nhân phẩm và niềm tin của một lớp người trẻ đang chập
chững bước vào đời với biết bao hoài bão và khát vọng.
Thật đáng buồn!
Thật đáng buồn!