Thứ Ba, 19 tháng 10, 2010

Nói không với "nói không"!

Nói không thì dễ ợt ...
Mô hình “Nói không với x,y,z …” nở rộ chưa từng thấy. Dường như người ta tin rằng cứ phát động “nói không” với một thói hư tật xấu nào đó là mọi thứ đâu sẽ vào đấy và xã hội sẽ trở nên tốt đẹp. Thế nên nhà nhà nói không, ngành ngành nói không. Không tin thử vào google gõ hai chữ nói không mà xem!

Ngành giáo dục sau bao năm thả diều bắt bướm bèn phát động “Nói không với tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích”, nay thấy các cháu uỵch nhau quá lại phát thêm “Nói không với bạo lực học đường”. Hội Phụ nữ thấy chị em ta bị bọn phàm phu tục tử đối xử thô lỗ bèn tuyên bố: “Nói không với nạn bạo hành gia đình”. Ủy ban An toàn giao thông quốc gia thì có: “Nói không với phòng nhanh vượt ẩu”, “Nói không với rượu bia khi tham gia giao thông”. Ngành Y tế thì: “Nói không với thuốc lá”, “Nói không với ma túy”, “Nói không với rau bẩn”, “Nói không với tôm bơm tạp chất”. Bên môi trường thì “Nói không với túi nilông”, nhà nước thì “Nói không với tham nhũng”...

Thế nhưng ai cũng biết nói thì dễ làm mới khó. Vậy nên, mùa thi cử đến chuyện chạy chọt vẫn diễn ra đều đều; rồi thuốc lá, ma túy vẫn bày bán công khai; bia rượu thì doanh số tăng vọt, người say vẫn liêu xiêu đầy đường lớn, đường nhỏ; còn các ông chồng thì vẫn tiếp tục say xỉn và làm bá chủ giang sơn gia đình, và tham nhũng... thì khỏi nói, đã trở thành một nét văn hóa đặc sắc…

Vậy là bao nhiêu phong trào nói không ra đời, ngốn bao tiền của công sức mà vẫn chỉ là nói không!

Thôi thì đành chờ ai đó phát động phong trào "Nói không với nạn nói không" (nói mà không làm) vậy! Nhưng lại e rằng phong trào này cũng chỉ là nói suông thì sao? 
Hơn nữa nói không với một thói xấu hay một tội ác nào đó, suy cho cùng cũng mới chỉ là việc quay lưng, thờ ơ với nó. Trong một xã hội đầy những cái ác cái xấu thì liệu hành động đó đã đủ hay chưa?