Từ đầu tháng Chạp trời đã bắt đầu se lạnh, có hôm trời miền
Nam mà xuống đến hăm mốt, hăm hai độ, sáng đi bộ mãi mà vẫn chưa thấy mồ hôi; trưa đi làm về đã thấy dưới hiên nhà ai lác đác những chiếc áo len xanh đỏ phơi trong nắng hanh
vàng. Nghe ti-vi báo thời tiết miền Bắc có nơi xuống một, hai độ C, rét đến
trâu bò cũng lăn ra chết, nghe mà ớn, không biết cái cảm giác lạnh buốt đó kinh
khủng như thế nào, chỉ nhớ ngày xưa mợ mình bảo mùa này mà nằm trong ổ rơm, nhai ngô
rang thì không gì thú bằng(?)
Chẳng nói cao xa gì về biến đổi khí hậu toàn cầu, chỉ thấy
mưa bão, nóng lạnh thất thường, tháng Chạp rồi mà thỉnh thoảng vẫn còn mưa cũng
đủ hiểu thiên nhiên đã thay đổi thế nào. Xem ti-vi, ngay cả Pakistan, một đất
nước nghèo đói nhất thế giới cũng đã bắt đầu tìm kiếm và ứng dụng những giải
pháp tiết kiệm năng lượng trong sản xuất, dù chỉ là sản xuất gạch thô sơ ven sông. Ở Việt Nam nhiều người nước ngoài bỏ cả
ngày chủ nhật lang thang trên bờ biển để nhặt rác... Nhưng người Việt mình dường như vẫn bình chân như vại, người ta vẫn vô tư bỏ rác khắp mọi nơi, trừ nhà
mình; vẫn hồn nhiên xả các loại chất thải xuống sông suối, vì nơi đó không phải đất của mình và ngày ngày, từng đoàn người vẫn hùng hổ kéo nhau đi phá rừng, vì rừng đâu của
riêng ai...
Mỗi ngày trong
dòng người lũ lượt trên đường, người ta dễ dàng nhận thấy hầu hết mọi người đều
đeo khẩu trang để không phải hít thở bầu không khí đầy bụi bẩn, mọi người đều
nhận thức được sự ô nhiễm trầm trọng của môi trường và cần thiết phải bảo vệ bản
thân mình. Song không mấy người ý thức rằng mình cần phải hành động để góp
phần giảm thiểu sự ô nhiễm đó, bởi họ vẫn nghĩ điều đó là trách nhiệm của mọi
người, trừ họ.
Ngày xưa ở làng Vũ Đại, Chí Phèo cứ uống rượu
vào là chửi. Hắn chửi trời, có hề gì, trời có của riêng nhà nào?. Chửi đời, cũng chả sao vì đời là tất cả nhưng chẳng là ai. Tức mình hắn chửi cả cái làng Vũ Đại. Cả làng đều bực nhưng chẳng ai
lên tiếng, bởi người ta cũng nghĩ rằng: "Chắc nó trừ mình ra".